Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 389. Trò chuyện với bác gái lao công

Chương 389. Trò chuyện với bác gái lao công


Tô Du sưu tập tư liệu, cô không ngừng thu thập phong cách làm việc lúc bình thường của một số người, còn muốn thu thập một vài thói quen sinh hoạt của họ nữa.

Ví dụ như lão giáo sư nào đó của trường học bình thường có thói quen đi bộ vào buổi sáng hay không, giờ nào thì ra ngoài, thích đến nơi nào. Cứ như vậy thì khá dễ dàng tạo ra một vài cuộc gặp ngẫu nhiên rồi.

Tô Du tự nhận mình là một người tạm ổn trong những người bình thường, cũng chẳng nổi bật ở nơi tập trung những người danh giá này. Không thể không thừa nhận, trên thế giới này luôn luôn tồn tại một đám người thích hợp với việc học như vậy. Những người đó mới thật sự là con cưng của trời, nếu so sánh thành tích với những người này thì chẳng khác nào tự chuốc lấy đau khổ. Nhưng mà cô lại không muốn bị bọn họ làm lu mờ, để ngẩng cao đầu, vì để cho thầy cô giáo chú ý đến mình, hoặc cho cô một vài cơ hội, cô nhất định phải tạo ra được duyên phận để thầy cô có quan hệ tốt với mình.

"Con người thường nói cơ hội đều do người tạo ra, làm gì có nhiều cuộc gặp gỡ bất ngờ như vậy chứ, ông trời cũng chỉ giúp đỡ có mấy người mà thôi. Những người còn sót lại chỉ là bỏ đi."

Thư ký Tống tràn đầy lĩnh hội, trước đây lúc theo đuổi Tiểu Tô, anh cũng không ngừng tự tạo ra cơ hội.

Như vậy xem ra, đồng chí Tiểu Tô đã sớm nhìn ra trước đây anh có ý đồ rồi. Anh sờ mũi của mình, ngừng đề tài này lại rồi nói, "Vậy bây giờ chúng ta đi tìm ai nghe ngóng đây?"

Tô Du chỉ chỉ bác gái đang dọn vệ sinh ở ven đường.

Bác gái Chu là công nhân môi trường trong trường học. Bác đã làm ở đây rất lâu rồi. Có thể quét dọn trong một ngôi trường đại học khiến bác gái Chu cảm thấy rất vinh quang. Điều duy nhất khiến bác không thoải mái là những sinh viên kia không tình nguyện giao lưu với bác.

Cho nên lúc Tô Du tiến lại gần, bác gái Chu nhìn trang phục của hai người thì vô cùng nhiệt tình. "Các cháu cũng là sinh viên à, sao nhìn không giống thế?"

"Sau khi làm việc xong thì chúng cháu tới đây học. Đây chẳng phải là vì muốn tiến bộ hay sao. Bác, công việc của bác rất tốt đấy, bác nhất định quen biết nhiều lão giáo sư kiến thức uyên bác lắm nhỉ?" Tô Du nói xong thì đưa cho bác ấy một quả cà chua.

Bác gái Chu lau mồ hôi, cười híp mắt nhận lấy rồi bỏ vào miệng.

Vừa ăn vừa nói, "Đương nhiên rồi, bác biết nhiều giáo sư lắm đấy. Còn có cả những giáo sư đã từng du học ở nước ngoài nữa cơ."

"Thật sao, vậy bác quen biết giáo sư nào vậy?"

"Ví dụ như vị giáo sư Lưu của ngành Hóa Học."

"Các cháu có biết không?"

"Mỗi ngày sau khi cơm nước xong, giáo sư Lưu đều ra ngoài đi dạo, người ta không chê những người quét rác như bác, còn nói chuyện với bác vài câu nữa đấy."

"Cháu học Ngành Trung Văn, bác gái, bác sẽ không quen biết cả giáo sư của khoa Trung Văn bọn cháu đó chứ?"

"Có quen, còn biết rất nhiều nữa." Nước miếng của bác gái Chu văng tung tóe, "Giáo sư Lý của Ngành Trung văn các cháu sáng nào cũng ra ngoài luyện giọng, đọc thơ ca gì đó, dù sao bác nghe cũng không hiểu. Nhưng mà rất dễ nghe. Còn có giáo sư Trần, ăn sáng xong liền qua bên sân tập bên kia để luyện kiếm gỗ, bác cũng không biết là có tác dụng gì không, động tác mềm mại như chưa ăn sáng vậy. Còn có giáo sư Lưu kia, ôi, thật không hiểu nổi, mỗi ngày đều nhìn thấy ông ấy rung đùi đắc ý lẩm bẩm cái gì đó, không biết là đang lẩm bẩm chuyện gì. Phải nói chỉ có giáo sư Triệu là bình thường, chiều nào cũng đi thư viện. . ."

Bác gái Chu nói rất hưng phấn, Tô Du nghe tỉ mỉ. Thư ký Tống ở bên cạnh giúp cô ghi nhớ.

Chờ Bác gái Chu nói xong, cô lại tặng bác ấy một quả cà chua, "Bác gái, bác ăn xong rồi hãy tiếp tục làm việc, bên ngoài đang rất nắng nên bác đừng vất vả quá."

"Cháu nói chuyện khách khí quá. Đúng rồi, phải xưng hô với cháu thế nào đây." Bác gái Chu cảm thấy mình lại có vốn để khoe khoang rồi, bà làm việc ở bên trong trường đại học này, sinh viên ở đây còn rất để ý tới bà, còn tặng đồ ăn cho bà nữa.

"Cháu là Tô Du, sinh viên mới của ngành Trung Văn."

"Bác nhớ rồi, bạn học Tô Du đúng không, bác nghe giáo sư đều gọi sinh viên như vậy. Sau này lúc nào rảnh thì tới tìm bác nói chuyện phiếm, bác nói cháu biết, bác biết nhiều thứ lắm. Bác làm ở đây rất nhiều năm rồi đấy. Trước kia là mẹ bác làm việc ở đây, sau này thì tới bác."

Tô Du cảm khái, đây đúng là nguyên lão ba triều đấy.

Hỏi xong tin tức cũng đã đến buổi trưa.

Căn tin đại học còn chưa mở cửa, thư ký Tống bèn dẫn Tô Du ra ngoài ăn.

Lúc đợi món, anh liền lấy cuốn vở nhỏ ra ghi chép tình huống ở trường đại học.

"Cơm nước xong thì quay về đi." Trời nóng bức, anh cũng thấy đau lòng cho người yêu của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận