Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 390. Sắp xếp chuyện tiếp đón sinh viên mới 1

Chương 390. Sắp xếp chuyện tiếp đón sinh viên mới 1


Tô Du vừa nhìn bản ghi chép của mình, vừa lắc đầu, "Không được, chút nữa em sẽ về kí túc xá ngủ."

Thư ký Tống trừng mắt, "Một mình em anh không yên tâm."

"Có gì mà không yên tâm. Sáng mai em muốn tới trường học hỗ trợ. Chuyện quan trọng là, em muốn đi kiểm chứng xem thử lời nói của bác gái này có đúng là sự thật không. Sáng mai em phải đi đọc văn xuôi."

". . ."

Lúc ăn cơm, Tô Du lại nhìn cuốn vở nhỏ của mình, thỉnh thoảng lại ghi vài thứ vào đó. Thấy cuốn vở nhỏ của thư ký Tống cũng đặt ở bên cạnh, cô thuận tay cầm lấy, "Anh vừa ghi nhớ những gì rồi?"

Lúc thư ký Tống phát hiện, cô đã cầm cuốn sổ trong tay lật xem rồi.

Sau khi lật ra, cô phát hiện những dòng chữ trên trang giấy. Sở thích của đồng chí Tiểu Tô, thứ mà đồng chí Tiểu Tô không thích. Đồng chí Tiểu Tô tức giận, hôm nay đồng chí Tiểu Tô nở nụ cười. . . Đại loại là như thế.

Tô Du nhìn anh chằm chằm.

Thư kí Tống: ". . ."

Tô Du tiếp tục lật xem như chưa có chuyện gì xảy ra, sau đó nhìn những chuyện hôm nay ghi chép được. Cô phát hiện có chỗ mình bỏ sót rồi, cô lập tức sửa lại toàn bộ cuốn sổ nhỏ của mình rồi mới trả lại cho thư kí Tống.

Thư ký Tống đỏ mặt cúi đầu.

Một tay Tô Du chống cằm, cười híp mắt nói, "Đồng chí Đông Chinh, sau này có gì muốn biết thì cứ việc hỏi em. Không cần quan sát đâu."

". . ." Thư ký Tống đã không còn mặt mũi nào nữa.

Nhìn dáng vẻ ngại ngùng của anh, Tô Du đá anh một cái dưới gầm bàn, "Thêm một mục nữa, đồng chí Tiểu Tô thích bắt nạt người khác."

Thư ký Tống ngẩng đầu nhìn trần nhà.

Thật vất vả mới ăn cơm trưa xong, Tô Du liền chuẩn bị quay về trường học để hỗ trợ, cô bảo thư ký Tống quay về làm việc.

Mới vừa nãy còn cảm thấy ngại ngùng, bây giờ phải chia tay lại cảm thấy vô cùng luyến tiếc.

Thư ký Tống nói, "Vậy lúc em xong việc, anh sẽ tới đón em."

"Được, không thành vấn đề, em thích nhất là anh tới đón em." Tô Du cười híp mắt nói.

Thư ký Tống ho khan một cái, niềm vui tràn đầy trong ánh mắt.

. . .

Buổi chiều, Tô Du bắt đầu giúp đỡ đón tiếp sinh viên mới. Lúc này công việc đón tiếp vẫn rất đơn giản, có nhóm đi tới các nhà ga để đón. Còn có một nhóm thì ở lại trường để đón, giúp đỡ cầm băng rôn, xách đồ, hỏi đường các loại. Tô Du chính là nhóm ở lại đón tiếp trong trường học.

Bởi vì do trường học bên này sắp xếp cho nên mọi người rất hiếu kỳ với học sinh mới gia nhập vào nhưng lại lớn tuổi hơn bọn họ là Tô Du.

Tô Du cùng làm việc với mọi người một hồi, lúc ngồi xuống nghỉ ngơi, cô bắt đầu tìm cơ hội nói chuyện với những người khác. "Phòng làm việc của tôi có một sinh viên đại học Giang Đông viết văn rất giỏi."

Vừa nghe thấy có học sinh cùng trường, những người khác đã bị hấp dẫn.

"Bạn học, trước đây cô làm gì vậy?" Có người hỏi.

Tô Du cười nói, "Thư kí thành phố. Chuyện gì cũng phải làm, những việc như đón người thế này tôi rất có kinh nghiệm, trước đây lúc làm việc ở đơn vị, có những đồng chí bên ngoài tới khảo sát, đều là bọn tôi nghênh tiếp."

"Bạn học Tô, có phải các cô đã gặp rất nhiều người rồi đúng không?" Có một học sinh nữ hỏi.

"Đương nhiên là nhiều rồi, những đồng chí Thượng Hải bên kia tới đây đều là do chúng tôi tiếp đón. Mọi người đã từng tới Thượng Hải chưa, ở đó không giống với tỉnh đâu. Đặc biệt là con đường Nam Kinh, có cơ hội thì mọi người hãy tới đó xem thử. Đã từng tới Bắc Kinh chưa, có cơ hội thì mọi người cũng đi xem thử đi. Nhìn quốc kỳ của đất nước chúng ta, nhìn. . ."

Tô Du khoe khoang tất cả kiến thức của mình, đối phó với những người ngốc nghếch không có kinh nghiệm xã hội, những thanh thiếu niên tràn ngập hiếu kì cũng mong đợi với xã hội thì loại thủ đoạn khoe khoang này là hiệu quả nhất. Rất nhanh đã chọc trúng lòng hiếu kỳ của đám thanh thiếu niên này, bọn họ bất tri bất giác bắt đầu vây quanh người hiểu biết sâu rộng này.

Đã từng làm việc lại còn được đi tới rất nhiều thành phố lớn. Đã biết rất nhiều người, đã làm rất nhiều chuyện rồi lại còn tự học để thi vào Đại học Giang Đông, người như thế rất đáng để dựa vào.

Tô Du nói, "Công việc tiếp đón này không giống với công việc trước đây của chúng tôi. Những sinh viên mới từ xa tới, những bạn học nam khỏe mạnh có giúp bọn họ xách hành lý không?"

". . ." Mọi người trầm mặc. Quả thật là không có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận