Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 394. Hội sinh viên

Chương 394. Hội sinh viên


Đưa người mới đến chỗ giáo sư Kim, bà ta là giáo sư nữ đã có tuổi, chuyên phụ trách tuyển sinh và làm công tác nhập học. Nghe được lời này của Tô Du, liền nói: “Trường học không có nhiều vị trí như vậy.”

sinh viên cán bộ lúc này đều được nhà trường công nhận, nhận biên chế của trường học.

Tô Du mỉm cười nói: “Giáo sư, trước đó chúng em ở đơn vị cũng từng thông báo tuyển dụng cộng tác viên, đều là nhân sự không biên chế. Chủ yếu là để sau này những sinh viên nhiệt tình này có lý do để làm việc.”

Bởi vì biểu hiện mấy ngày nay của Tô Du cộng thêm bối cảnh trước đây của cô, giáo sư Kim không coi cô như một sinh viên bình thường, thấy Tô Du nói tới bước này, lại hỏi: “Em có ý tưởng gì hay?”

“Nếu như giáo sư đã cho phép, sau này em muốn mọi người thành lập ban tổ chức hội sinh viên. Về sau có chuyện gì cần dùng đến người liền thông báo một tiếng, chúng em cũng kịp thời đóng góp lực lượng cho nhà trường. Giáo sư, chúng em cũng rất yêu quý trường học. Đều hy vọng có thể góp một phần sức mạnh.”

Giáo sư Kim nhớ tới biểu hiện của các sinh viên mấy ngày nay, cũng cảm thấy rất xúc động. Trời nóng bức như thế này cũng may mà có các sinh viên hỗ trợ.

“Được thôi, cô sẽ thương lượng với các giáo viên khác, muộn chút nữa cô trả lời cho em.”

Chuyện này mặc dù không phải việc nhỏ, nhưng mà cũng phải nói với nhưng người khác.

Nghe được giáo sư Kim trả lời, Tô Du cũng không gấp gáp. Loại chuyện không chiếm dụng biên chế này cũng không coi là chuyện lớn. Trên thực tế những sinh viên như các cô này có thể âm thầm tạo một tổ chức. Sở dĩ nói với với giáo viên một tiếng cũng chỉ là có thêm cái tiếng hợp lý mà thôi.

Buổi chiều sau khi giúp xong, Tô Du liền cùng mọi người nói ra ý nghĩ của bản thân mình.

“Tôi đã nói với giáo sư bên trường rồi, không biết có thể thông qua hay không. Nếu có thể thông qua, sau này chúng ta có thể tiếp tục làm việc cho trường rồi. Sau này nếu như có hoạt động to lớn gì đó, chúng ta đều có thể góp sức.”

Lời nói này của Tô Du hết sức nhiệt tình, những người khác nghe xong lòng tràn đầy mừng rỡ.

Mọi người giúp trường học làm việc, một mặt là rất muốn làm điều gì đó cho trường. Nhưng mà nhiều hơn nữa là vẫn hy vọng có thể ra mặt.

Bọn họ đều biết hết sau này giao công việc không chỉ nhìn riêng thành tích mà quan trọng hơn là nhìn hồ sơ ghi chép và sự sắp xếp của giáo viên trong trường học.

Nhiều sinh viên như vậy, có rất ít người có thể ra mặt. Bây giờ có cơ hội, ai cũng không muốn từ bỏ.

Ngay cả những sinh viên của hội sinh viên trước cũng rất đồng ý với cách làm của Tô Du.

Đừng nhìn bọn họ đều là cán bộ sinh viên nhưng không có ai làm việc dưới tay. Cái gì cũng tự mình đi làm. Lần này dưới sự dẫn dắt của Tô Du, tất cả mọi người triệu tập một nhóm người đến giúp đỡ, trải nghiệm được sâu sắc hương vị của cán bộ sinh viên.

Nếu có thể giữ được nhóm người như này, khi có chuyện gì xảy ra, mọi người vung tay lên triệu tập đội ngũ của mình ra làm việc, cảnh tượng đó...

Đương nhiên loại ý nghĩ này không phải muốn là được, cho nên tất cả mọi người đều rất hiên ngang lẫm liệt.

“Đề nghị của bạn học Tô rất hay, nếu không thì hội sinh viên của chúng ta cũng đề nghị một chút đi.”

“Đúng vậy, thuận tiện nói một tiếng với chủ tịch Lưu, để cho anh ấy nói với phía trường học.”

Chủ tịch Lưu là chủ tịch hội sinh viên đại học đời trước của Giang Đông, nhưng mà anh ấy đã tốt nghiệp, được phân đi chỗ khác rồi cho nên cương vị chủ tịch hội sinh viên trước mắt vẫn còn trống.

Tô Du bình tĩnh phất phất tay: “Không cần lo lắng, nếu như trường học bên này không thừa nhận, chúng ta có thể tự tổ chức. Chỉ cần mọi người đồng ý là được rồi. Tôi cũng sẽ tiếp tục tranh thủ với trường học. Chủ tịch Lưu còn phải lo chuyện công việc, bây giờ còn đang bận rộn kìa, sao có thể để anh ấy vì chuyện chúng ta mà bị phiền phức.”

Để người khác nhúng tay làm gì, ai đóng góp vào chuyện này nhiều nhất thì người đó mới có thể ra mặt cuối cùng.

“Vậy cô có nắm chắc không?”

“Ừm.” Tô Du gật đầu, chuyện không có nắm chắc, cô cũng biến nó trở thành nắm chắc.

Buổi chiều cùng mọi người ăn cơm chiều xong, Tô Du mới về đến phòng ngủ. Những người khác cũng đều ăn cơm rồi, nhìn thấy Tô Du về trễ, Lưu Mẫn ở giường bên cạnh nói: “Cô ăn cơm chưa, lúc chúng tôi ăn cơm không thấy cô đâu.”

Tô Du vừa cười, thay quần áo đi giặt, vừa nói: “Ăn rồi, ăn chung với hội sinh viên bên kia rồi. Công việc đón sinh viên mới ngày mai kết thúc nên tụ họp với nhau một chút.”

Những người khác nghe cô cùng ăn cơm với hội sinh viên đều rối rít nhìn về phía cô. Đối với tân sinh mới vừa nhập học mà nói, tổ chức sinh viên này nhất định có phần thần bí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận