Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 401. Thăm hỏi

Chương 401. Thăm hỏi


"Lão Tống này, ông nói thử xem, vất vả lắm đất nước mới có được hoà bình, vậy mà lại xuất hiện một người như vậy. Xem những chuyện bà ta nói là lời nói sao. Tiểu Tô nhà chúng ta thấu hiểu sự đời thì sao. Đã lớn như vậy rồi, bây giờ mà không biết đối nhân xử thế mới là không bình thường đó. Con gái nhà bọn họ đã học đại học rồi, tôi bằng tuổi đó đã bắt đầu làm việc cho tổ chức, vậy mà còn ngây thơ? Đến nhà chúng ta không phải muốn Tiểu Tô chăm sóc cho con gái bọn họ sao, dựa vào đâu chứ? Đây là đi học đại học hay là đợi người ta đến hầu hạ. Nếu muốn được người khác phục vụ, vậy còn đến trường làm cái gì nữa."

Cha Tống ngồi kế bên đọc báo quân sự, nghe thấy như vậy liền nói: "Bà tin hay không, nếu hôm nay người đến là chồng của bà ta, tôi có thể lấy cây đánh đuổi ông ta về." Tuy ông là con nhà võ nhưng vẫn biết suy nghĩ. Người ta đến nhà nói những lời như vậy còn không phải khi dễ nhà bọn họ không có địa vị gì hay sao?

Nghe được cha Tống nói như vậy, mẹ Tống nhịn không được bật cười.

Khi còn ở trong quân ngũ, chồng bà là một người rất nóng tính.

"Được rồi, tôi tức nên nói như vậy thôi. Ông đừng có làm quá lên như vậy. Chờ chút nữa hai đứa con mình đến đây, ông nhớ đừng giữ khuôn mặt khó chịu như thế.”

“Tôi khó chịu với Tiểu Tô làm gì, tôi đang rất hạnh phúc đây.” Cha Tống lập tức cười.

Hai người đang nói chuyện, bỗng nghe tiếng gọi: “Mẹ ơi, bọn con về rồi.”

Thư ký Tống vừa kêu vừa mở cửa, chìa khóa mới được cắm vào, cửa nhà đã được mở ra, Tô Du vui vẻ cười: “Chào cô!”

Mẹ Tống cười tươi nói: “Mau vào nhà, mau vào nhà đi.”

Sau khi Tô Du đến trường học, cũng không có thời gian đến thăm nhà họ Tống. Cha Tống mẹ Tống cũng rất nhớ cô.

Đừng nhìn hiện tại vẫn chưa kết hôn nhưng hai người đã chắc chắn đây là con dâu của mình, chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, cho nên hai người đã xem Tô Du như người nhà.

Quan trọng là Tô Du tốt như vậy, điểm nào cũng làm người khác hài lòng.

Mẹ Tống pha một ly nước đường đỏ cho Tô Du uống bổ máu. Sau đó lại hỏi chuyện trên trường của cô.

Tô Du liền thêm mắm thêm muối kể lại chuyện trên trường của mình. Dĩ nhiên là không thể nói mình làm những chuyện này mục đích là vì làm cán bộ: “Cháu không nghĩ đến có ngày mình lại được vào đại học, nóng lòng được đến trường, cháu mong có thể giúp cho trường chút chuyện nhỏ để có thể chứng minh bản thân là người tài giỏi."

Con bé rất có chí cầu tiến và chăm chỉ. Không giống như khi năm đó Tiểu Đông học đại học, cứ kéo dài mãi đến trước khai giảng một ngày mới chịu đến trường. Bảo là do thức ăn ở trường không ngon.

Mẹ Tống lại hỏi: “Bạn cùng phòng của cháu thế nào?”

“Đều tốt ạ, mọi người rất thân thiện.”

“Cô nghe nói con gái của phó thị trưởng Hứa cũng ở cùng ký túc xá với cháu?”

Tô Du cười nói: “Cô à, chuyện này cô cũng biết sao. Đúng thật là tụi cháu ở chung ký túc xá. Nhưng mà cô ấy lại không thích nói chuyện, bọn cháu mỗi lần đi ra ngoài, cô ấy đều không đi cùng.”

“Không đi thì không đi.” Mẹ Tống khoát tay.

Trong lòng Tô Du vui vẻ. May là mẹ của đồng chí Đông Chinh cũng là một người có cá tính chứ không phải là dạng người khờ khờ.

Sau khi ăn cơm ở nhà Tống xong, Tô Du lại cùng cha Tống nói chuyện thêm một lát, thư ký Tống ngồi bên cạnh lại vô cùng lo lắng, khó khăn lắm mới tìm được cơ hội đoạt được người đi.

Vất vả lắm cả hai mới được gặp nhau, vậy mà lại có người tranh giành với anh!

Hai người rời khỏi nhà Tống liền nhìn thấy bà cụ Chu đang ở dưới bóng râm trong vườn, cùng nói chuyện với vợ trưởng phòng Chu.

Vì chủ nhật được nghỉ nên bà cụ Chu cũng theo cháu trai qua đây chơi, nhân tiện đến thăm con trai và con dâu.

Cũng không biết có phải do xa quê nên nhớ hay không, bà cụ Chu thấy con dâu làm việc không tốt cũng lười nói, dù sao đây cũng phải nhà của bà. Vợ trưởng phòng Chu cảm thấy mẹ chồng đến làm khách nên cũng nhẫn nhịn. Dù sao hiện tại quan hệ mẹ chồng nàng dâu của hai người cũng xem như là hòa hợp.

Nhìn thấy Tô Du, bà cụ Chu hào hứng tiếp đón: “Tiểu Tô, đã lâu bác không thấy cháu rồi. Nghe em dâu cháu nói cháu đi học đại học. Bác biết ngay mà, bác vừa nhìn đã biết cháu là đứa bé giỏi giang. Giờ đang học đại học rồi đấy.”

Thư ký Tống trơ mắt nhìn người yêu mình bị bà cụ kéo đi.

Chỉ có thể chấp nhận số phận mà thôi.

“Bác à, cháu có giỏi đến đâu thì cũng phải học đại học, trưởng phòng Chu giờ đã lên làm lãnh đạo rồi, cô giáo Lý lại còn là giáo viên nữa.”

Bà cụ Chu cười không khép được miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận