Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 414. Tranh cử 2

Chương 414. Tranh cử 2


Tô Du cười nói, "Nếu em có thể chịu được, thế thì chị quang minh chính đại mở cửa sau cho em cũng được."

Đám người Lưu Mẫn lập tức cười ầm lên một hồi.

Hứa Lệ Lệ ngồi trên bàn nhìn sang phía bên này, miệng nhếch lên, còn mở cửa sau cơ đấy, có bản lĩnh gì mà mở cửa sau, có thể lên làm hay không còn chưa chắc đâu.

Dù sao mẹ cô ta đã bảo sẽ giúp cô ta. Chỉ cần cô ta cố gắng làm tốt, tranh thủ lấy nhiều giải thưởng trong trường học, sau này chắc chắn sẽ có tương lai tươi sáng.

Cô ta không giống những người này.

Ngồi bàn bên cạnh cô ta, Lý Bình vẫn luôn im lặng đọc sách ngẩng đầu, mắt nhìn về phía Tô Du, trong mắt ánh lên vẻ vô cùng hâm mộ.

...

Công tác vận động bầu cử chủ tịch hội sinh viên được xác định diễn ra vào tối thứ sáu.

Cơm nước xong xuôi, rất nhiều sinh viên liền bắt đầu ào ào đi về phía hội trường lớn.

Tô Du cũng đã ăn mặc chỉnh tề đi theo thành viên khác trong hội sinh viên đi vào trong từ sớm. Mặc dù mọi người có quan hệ cạnh tranh, nhưng vẫn cư xử với nhau rất điềm đạm. Dù sao lần cạnh tranh này cũng phải dựa vào năng lực của chính mình, tất cả mọi người đều dựa vào năng lực cá nhân, cũng chưa đến mức để coi đối thủ cạnh tranh thành kẻ địch.

Bởi vì lúc trước đã cùng tổ chức chào thành viên mới, sau đó Tô Du cũng vẫn luôn rất sôi nổi, vì thế mọi người cũng không thấy làm lạ khi một thành viên mới gia nhập như Tô Du cũng tham gia tranh cử.

Thậm chí bản năng còn cho rằng đây là một chuyện rất bình thường.

Trong ấn tượng của bọn họ, họ đã rất quen thuộc với Tô Du. Tuy cô mới gia nhập nhưng việc làm khiến người ta khắc sâu ấn tượng, không thể nảy sinh cảm giác ngăn cách. Hơn nữa dường như cô còn có năng lực đặc biệt khiến người ta cảm thấy rất quen thuộc khi làm việc chung.

Nhưng với Hứa Lệ Lệ - thành viên mới vừa mới gia nhập chưa đến vài ngày, hơn nữa hoàn toàn chẳng có ấn tượng gì thì không được thân thiện như thế. Trong trường học không có gì là bí mật, có người nhìn thấy Hứa Lệ Lệ đi theo phụ huynh vào văn phòng giáo sư. Không lâu sau, Hứa Lệ Lệ đã trở thành thành viên của hội sinh viên rồi. Ai cũng có thể đoán ra được phần nào sự thật. Đối với người làm trái với nguyên tắc công bằng, ai cũng vô cùng khinh thường.

Thấy mình bị cô lập trong hội sinh viên, sắc mặt Hứa Lệ Lệ vẫn luôn trầm trọng.

Khi đến hội trường lớn thì đã có rất nhiều người ngồi bên trong.

Chứng kiến cảnh tượng này, thành viên tham gia tranh cử của hội sinh vừa kích động vừa khẩn trương, thậm chí còn hơi chờ mong.

Có thể tưởng tượng viễn cảnh đợi lát nữa mình cũng có thể thể hiện khí phách thanh niên, tha hồ vùng vẫy.

Đặc biệt khi nhìn thấy thế mà lại có một vài lãnh đạo trong khoa cũng ngồi bên dưới, vài ứng cử viên đều đỏ mặt.

Chu Ngọc khẩn trương đến nỗi răng run lập cập, nhìn thấy Tô Du vẫn bình tĩnh, nói, "Bạn Tô Du, em không thấy khẩn trương à?"

"Khẩn trương gì chứ, dù sao em cũng đến để học hỏi kinh nghiệm thôi mà. Nếu có thể trúng cử thì rất cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, không trúng thì em xem như đến học hỏi thôi." Nói thì nói thế, nhưng Tô Du cảm thấy mình hoàn toàn chiếm ưu thế. Tham gia vô số các trường hợp lớn chân chính, trường hợp nhỏ trong trường học thế này thật sự không thể khiến cô khẩn trương.

Trong số các thành viên của hội sinh viên tham gia tranh cử có tổng cộng năm người, ngoại trừ hai sinh viên năm nhất là Tô Du và Hứa Lệ Lệ, còn bao gồm cả học sinh năm cao hơn như Chu Ngọc.

Sau khi giáo sư Kim lên giới thiệu ngắn gọn, diễn thuyết tranh cử lập tức bắt đầu tiến hành.

Tuy Tô Du rất sẵn lòng là người đầu tiên lên bục, nhưng cô cũng không thể quá chủ động chiếm sóng của người khác, vì thế tùy theo sự sắp xếp của mọi người.

Cuối cùng được xếp ở vị trí thứ hai từ dưới lên, lên trước Hứa Lệ Lệ.

Hứa Lệ Lệ kinh ngạc nói, "Vì sao em lại ở cuối?"

Chu Ngọc nói, "Vì em là người gia nhập hội sinh viên chúng ta muộn nhất."

"..."

Đợi những người khác lên bục, Hứa Lệ Lệ nhìn Tô Du, nói, "Cô đừng tưởng như thế là tôi sẽ thua cô nhé."

Tô Du tỏ vẻ không sao cả, "Tôi không nghĩ như thế, dù sao không phải tôi thì sẽ là những người khác."

Hứa Lệ Lệ mấp máy môi, tức không nói nên lời.

Tô Du cũng không muốn để ý cô nhóc như thế. Cô ta chỉ đơn giản là một cô bé mắc bệnh công chúa, nếu mình có trẻ thêm mười tuổi cũng không muốn cãi cọ với cô nhóc này. Giờ... cô không rảnh để nghĩ đến.

Một cô nhóc mà thôi.

Nhìn hội trường im lặng, Tô Du không khỏi không cảm thán về tố chất của sinh viên đại học Giang Đông, thật sự quá giỏi. Nhiều người như thế, cũng không có người ổn định trật tự mà còn có thể giữ kỉ luật thế này, quá không dễ dàng.

Không hổ là lực lượng trung kiên trong xã hội tương lai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận