Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 417. Tô Du chiến thắng 2

Chương 417. Tô Du chiến thắng 2


"Cô không cần lo lắng đâu ạ, em sẽ không nói việc này ra, dù sao cô cũng chưa làm gì cả. Sự thật đã chứng minh, cô là một cô giáo chính trực."

Giáo sư Kim hơi xấu hổ.

Tô Du cười cười, nói với giọng điệu thoải mái, "Đúng rồi cô ơi, em tới tìm cô là để bàn chính sự, muốn thương lượng với cô một chút về vấn đề xây dựng hội sinh viên chúng ta. Giờ cô có rảnh không ạ?"

"Có, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện." Giáo sư Kim vội vàng nói. Dù sao chỉ cần Tô Du không nói đến chuyện trước đó là được.

Trên đường, Tô Du liền có nề có nếp trình bày tư tưởng của mình. Dựa theo ý tưởng mà cô đã phát biểu trong bản thảo, hội sinh viên của trường còn cần khuếch đại, bên dưới còn phải xây dựng hội sinh viên từng khoa. Đây xem như là một công việc khá lớn, vậy nên cần có sự cho phép của trường học.

Trong lòng Giáo sư Kim vẫn còn hơi không bình tĩnh, khi đối mặt với Tô Du hoặc ít hoặc nhiều hơi chột dạ, vậy nên nghe thấy lời đề nghị của Tô Du, bà cảm thấy vấn đề không nhiều lắm liền gật đầu, "Cô sẽ kết nối với trường học, nhưng vẫn phải chú ý một chút, không thể làm ảnh hưởng đến việc học của sinh viên."

Tô Du cười cam đoan, "Cô à, cô cứ yên tâm đi. Em là người trưởng thành, chắc chắn sẽ không vì một giây bốc đồng mà làm một chuyện nào đó. Em không những không làm ảnh hưởng đến thành tích của mọi người mà còn có thể dẫn dắt mọi người chăm chỉ học tập tri thức. Sớm ngày cống hiến xây dựng quốc gia chúng ta."

"Được, thế cô sẽ xin giúp em." Giáo sư Kim cũng nói lời đồng ý. Lúc này, bà cũng ngại gặp mặt Tô Du lâu hơn, "Ngày mai còn phải lên lớp, em về nghỉ ngơi sớm một chút."

Chuyện đã được giải quyết gần xong, Tô Du cũng không tạo áp lực thêm cho giáo sư này nữa, cười nói, "Vâng, thế làm phiền cô giáo nhé ạ."

Nói xong, cô xoay người rời đi. Đi vài bước còn thường thường nhiệt tình vẫy tay chào tạm biệt giáo sư Kim. Tâm trạng giáo sư Kim vẫn luôn thấp thỏm, lúc này thấy cô đi rồi, mới thả lỏng hoàn toàn.

Khi về đến kí túc xá, những người khác lại vây quanh Tô Du nói về vấn đề xây dựng hội sinh viên.

Lý Hồng Hà nói, "Chị Tô Du, chị thật sự sẽ xây dựng hội sinh viên như lời phát biểu đấy à?"

"Đương nhiên."

Những người khác hưng phấn nhìn Tô Du, Vương Hiểu Lỵ nói, "Thế không phải cơ hội của chúng ta càng lớn hơn rồi sao?"

"Đúng, thế nên mấy đứa phải thể hiện tốt vào. Nếu không có năng lực, đi cửa sau cũng vô ích."

Mấy người cười ha ha.

Hứa Lệ Lệ ngồi nghe bên cạnh, cảm thấy lời này như đang ám chỉ cô ta, dứt khoát nằm lên giường ngủ. "Ầm ĩ muốn chết, ngủ đi!"

Tiếng cười im bặt, tất cả mọi người đều nhếch môi nhìn cô ta, rồi sau đó thu dọn đồ đạc chuẩn bị rửa mặt rồi đi ngủ.

Lý Bình vẫn luôn im lặng lại lấy tờ đơn đã viết được một nửa từ trong sách ra, nhưng viết trong chốc lát lại dừng lại, ánh mắt có vẻ hơi không tự tin.

Ngày hôm sau, trên bảng thông bao liền dán văn bản tuyen truyền bạn Tô Du - sinh viên năm nhất đại học khoa tiếng Trung - đã trở thành chủ tịch hội sinh viên khóa này của đại học Giang Đông.

Một sinh viên năm nhất thế mà lại trở thành chủ tịch hội sinh viên, tin tức lại sôi sùng sục.

Mọi người đều vô cùng tò mò về cô sinh viên này, còn có người cố ý đến khao tiếng Trung để nhìn lén Tô Du.

Giáo viên chủ nhiệm của khoa tiếng Trung cũng nghe được tin tức này. Nói đến Tô Du, chủ nhiệm khoa ấy thế mà lại cảm thấy quen thuộc.

Vừa nghĩ đã nhớ ra là sinh viên hiếu học trong lớp chuyên ngành tiếng Hán.

Giáo sư Triệu nói, "Rất chăm học, bình thường thường xuyên đến thư viện, học hành cũng rất nghiêm túc."

Giáo sư Trần nói, "Tôi còn từng tán gẫu với em ấy rồi, là sinh viên tự học thi đỗ đại học. Thường ngày ở trong lớp cũng rất tích cực, là một hạt giống tốt. Chẳng qua trước kia để lỡ mất thôi."

Tuy rằng chỉ qua đôi câu nói chuyện phiếm, nhưng những người khác cũng nghe vào đầu, càng ấn tượng hơn về cô sinh viên này.

Khoa tiếng Trung có một sinh viên ưu tú, chăm chỉ hiếu học còn là chủ tịch hội sinh viên.

Sau khi chính thức nhậm chức, Tô Du liền mở một cuộc họp nhỏ và gọi các thành viên dưới quyền của mình cùng dự họp. Cô ngỏ lời mình đang tranh thủ tăng thêm càng nhiều chức vụ trong hội sinh viên, bảo mọi người tích cực thể hiện, nugời có nguyện vọng có thể bắt đầu viết đơn xin vào rồi.

"Lùi một vạn bước mà nói, nếu không tranh thủ được vị trí thích hợp thì chúng ta có thể tự tiến hành điều chỉnh trong nội bộ, phân công chức vụ như lời tôi đã nói. Sau này hội sinh viên có công việc, tôi đều sẽ sắp xếp mọi người đi làm. Ai tham gia làm việc, làm được việc hay không lúc nào cũng có người nhìn thấy. Chỉ xem mọi người có muốn làm không thôi."

"Chủ tịch Tô, chúng tôi đều đồng ý."

Sinh viên không phải người của hội sinh viên bên dưới nói.

"Chúng tôi đồng ý đi theo chủ tịch Tô, cùng nhau làm việc vì trường học."

Không đồng ý mới là đồ ngốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận