Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 422. Bầu cử

Chương 422. Bầu cử


“Không không không, thực ra tôi đã chuẩn bị tốt tâm lý rồi. Vừa nãy chỉ là cảm thấy kinh ngạc mà thôi. Ngày mai phải không, tôi nhất định sẽ chuẩn bị tốt, đảm bảo công việc thuận lợi, tạo phúc cho dân, không để lãnh đạo mất mặt.”

“Không phải là không để tôi mất mặt, mà là không để người yêu cậu mất mặt. Tiểu Tô là đồng chí tiến bộ. Tôi chính là đang nói, cô ấy ở trường học cũng rất tiến bộ.”

Ngài biết cũng nhiều thật đấy. Thư ký Tống mỉm cười gật đầu, tự hào nói: “Đương nhiên rồi, cô ấy vẫn rất ưu tú. Tôi nhất định sẽ cố gắng dựa vào cô ấy, tranh thủ không để cô ấy mất mặt. Nhưng mà lãnh đạo, sau khi tôi xuống dưới rồi, ngài đừng có quên tôi đấy. Có chính sách nào tốt, cũng cho biết một tiếng.”

Bí thư Khâu nói: “Cậu đừng nghĩ là tôi không biết, cậu và Tiểu Nghiêm có phải đang hợp tác không, cậu ấy ở dưới đó rất biết tạo ấn tượng, cậu phải nổ lực không ít đấy.”

Thư ký Tống lấy lòng nói: “Lãnh đạo, tôi cũng có thể bỏ ra một chút sức, chỉ một chút sức. Cũng coi như là gián tiếp giúp sức vì quần chúng nhân dân rồi.”

“Tôi còn tưởng cậu vì công việc dưới đó mà chuẩn bị rồi chứ. Không phải Tiểu Nghiêm mở đường cho cậu à?”

“… Thực sự không phải.” Thư ký Tống nói.

Bí thư Khâu cũng không vạch trần anh, Tiểu Tống trông có vẻ không nghiêm túc, nhưng trên công việc lại rất có quy tắc. Có khi còn linh hoạt hơn cả đầu óc của ông ta. Bây giờ lại có Tiểu Tô quản lý anh, không cần ông ta phải lo lắng nữa.

…………

Vào tối thứ Hai, nội bộ hội sinh viên bắt đầu tranh cử bỏ phiếu. Cũng giống như lần trước được tổ chức ở hội trường lớn.

Nhưng lần này, với tư cách là chủ tịch hội sinh viên, Tô Du trở thành người chủ trì đại hội bầu cử này.

Bên trong hội trường rất đông người, có một phần là những người viết đơn xin được tranh cử vào hội sinh viên, còn một phần làm đến xem náo nhiệt. Ngoài ra còn có sự góp mặt của các sinh viên đại biểu của các khoa, đa số là lớp trưởng hoặc bí thư chi bộ đoàn của các lớp. Những bộ phần này là đến để bỏ phiếu.

Theo cách nói của Tô Du, cán bộ hội sinh viên không cho sinh viên chọn, thế sao lại gọi là hội sinh viên chứ.

Các ứng viên tham gia bầu cử về cơ bản là học sinh cuối cấp, hơn nữa còn ở trong hội sinh viên một hai năm, làm tốt hay không, chắc chắn sẽ có người thấy.

Để sinh viên đại biểu đến bỏ phiếu, đảm bảo công bằng công chính công khai.

Hứa Lệ Lệ thấy cô lại dùng chiêu này, sắc mặt liền cứng đờ.

Cô ta nhìn về phía giáo sư Kim, kết quả giáo sư Kim lại nhìn về phía trước, đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn cô ta một cái.

Không lâu sau, phía trên bắt đầu diễn thuyết tranh cử.

Trước mắt hội sinh viên có năm cương vị cán bộ. Tổ trưởng tổ tổ chức, tổ trưởng tổ tuyên truyền, tổ trưởng tổ văn hóa học tập, tổ trưởng tổ tư tưởng học tập, tổ trưởng tổ hỗ trợ.

Thành viên hội sinh viên vốn không nhiều. Tranh cử năm cương vị này, cũng chính là tỉ lệ hai chọn một.

Ngay sau đó mọi người đều đã bầu ra được.

Chu Ngọc trở thành tổ trưởng tổ tuyên truyền, Từ Sơn Phong là tổ trưởng tổ tổ chức. Lâm Nguyệt là tổ trưởng tổ văn hóa, Hứa Tư Mẫn là tổ trưởng tổ tư tưởng học tập, Đồng Vỹ là tổ trưởng tổ hỗ trợ.

Những người khác thất cử đã bước lên sân khấu để bắt tay chúc mừng bọn họ.

Hứa Lệ Lệ hồn vía lên mây đi theo phía sau, lại một lần nữa nhìn thấy cương vị cán bộ rời mình mà đi.

Tuy đã chọn xong tổ trưởng, những trong tổ vẫn chưa có thành viên nào cả, cho nên Tô Du lập tức bảo mọi người tự mình chiêu mộ thành viên về tổ, đến lúc đó nộp tư liệu mỗi người cho cô, bên cô sẽ đem cho giảng viên hội học sinh làm xét duyệt.

Thoáng chốc đã xử lý xong mấy công việc phức tạp. Tô Du cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Các tổ trưởng vừa trở thành cán bộ của hội sinh viên cũng cảm thấy vui mừng, có thể tự mình chiêu mộ thành viên, đây là việc rất có tính tự chủ.

Sau cuộc bầu cử kết thúc, Hứa Lệ Lệ vẫn im lặng không nói lời nào, sắc mặt không vui.

Đợi Tô Du sắp đi, cô ta còn đi theo phía sau Tô Du. Muốn nói gì đó, kết quả Tô Du đột nhiên quay đầu lại, làm cô ta giật nảy mình.

Tô Du tức giận nói: “Hứa Lệ Lệ, cô khiến tôi thất vọng quá đấy!”

Hứa Lệ Lệ: “... Cái gì, cô nói cái gì?”

“Cô còn hỏi tôi, chẳng phải tôi đã nói phải chuẩn bị cho tốt sao, sao cô lại chẳng chuẩn bị gì cả, bản thảo diễn thuyết thật chẳng ra làm sao. Phiếu bầu đó tôi bỏ cho cô, bây giờ nghĩ lại thực sự thấy phí công. Cô nói tôi có nên thấy phí công không hả.”

Hứa Lệ Lệ: “...”

“Vốn dĩ tôi thấy cô rất có nghị lực cho nên đã định cho cô cơ hội, hi vọng cô có thể tạo được kỳ tích. Bây giờ… thôi đi, tôi cũng không nói cô nữa, lần sau cố gắng nhiều hơn.”

Tô Du nói xong liền thở dài rồi chắp tay sau lưng bỏ đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận