Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 424. Nói chuyện với Lý Bình 2

Chương 424. Nói chuyện với Lý Bình 2


Bà cũng chẳng có ấn tượng gì về em sinh viên này cho nên chỉ gật đầu một cái, lại nói với Tô Du: “Được, chúng ta vừa đi vừa nói.”

“Vâng!” Tô Du cũng làm xong thủ tục mượn sách, sau đó vẫy tay gọi Lý Bình đi theo.

Trên đường, Tô Du lấy quyển sổ ghi chép của mình ra, đem những vấn đề bản thân chưa hiểu ra cho giáo sư Triệu giải đáp.

Trong những vấn đề này có một số là bài học trên lớp mà giáo sư Triệu giảng, cô không hiểu rõ, có những vấn đề bản thân cô đọc sách là tìm ra. Không chỉ môn họ của giáo sư Triệu mà môn học của những giáo sư khác, cô cũng tìm được vấn đề.

Cách giao tiếp với giáo sư ở thời đại này không phải là tìm vấn đề để hỏi sao. Cho nên cô đã chuẩn bị sẵn mọi lúc. Không chỉ có thể tăng thêm tình cảm với giảng viên, mà còn học hỏi thêm nhiều thứ mới mẻ.

Giáo sư đại học ưu đãi đặc biệt, lời lớn rồi đây.

“Có một số câu hỏi, cô vẫn chưa giảng tới.” Giáo sư Triệu tò mò hỏi.

Tô Du thẹn thùng nói: “Em lớn tuổi hơn các sinh viên khác, lo sợ thiên phú mình không bằng người ta, nên biết sức yếu phải lo trước, có thể học nhiều hơn một chút cũng tốt.”

Giáo sư Triệu ân cần nói: “Em Tô Du, em đừng tự coi nhẹ mình, có thể tự học đỗ vào đại học Giang Đông, thiên phú của em cũng không coi là tệ. Nhưng em lại có thể tự giác học tập như thế, rất đáng được ghi nhận. Những câu hỏi này, cô sẽ giúp em giải đáp từng câu một.”

Ba người ngồi xuống chiếc ghế gỗ bên đường, giáo sư Triệu cầm sổ và bút của Tô Du, vừa giảng vừa viết viết vẽ vẽ trên giấy, giúp Tô Du giải đáp bài học.

Bất thình lình, đợi sau khi giảng xong bài học đã qua gần hơn nửa tiếng rồi.

Tô Du được lợi rất nhiều, cảm kích nói: “Giáo sư Triệu, hôm nay thật sự làm phiền cô quá rồi.”

“Làm giáo viên có trách nhiệm giảng dạy cho người khác. Sau này nếu không hiểu, em cứ đến văn phòng tìm tôi.”

Tô Du vui vẻ gật đầu: “Cảm ơn giáo sư!”

Giáo sư Triệu còn phải về chuẩn bị bài, Tô Du cũng không làm phiền bà ta thêm nữa, sau khi nhìn bà rời đi thì cùng Lý Bình quay về ký túc xá.

“Lý Bình à, vừa rồi không làm trễ việc của em chứ?” Tô Du hỏi.

Lý Bình lắc đầu: “Chị... bên cạnh giáo sư… thật tốt.”

Tô Du nói: “Em cũng có thể mà, sau này em có gì không hiểu thì đi tìm giảng viên hỏi thử.”

Lý Bình cúi đầu: “Em, em không thể.” Cô ta là một người nhà quê, mấy người trong đại viện không muốn chơi cùng cô ta. Mọi người đều không ai thích cô ta.

Tô Du mỉm cười: “Đó là bản thân em nói vậy. Nếu em không được, thì làm sao thi đậu vào đại học Giang Đông? Trường chúng ta ai ai cũng là con cưng của trời, là trụ cột tương lai của đất nước. Em xem nhẹ bản thân, chính là xem thường trường học.”

Lý Bình mặt đỏ bừng hiếm thấy. Cô ta xấu hổ cúi đầu xuống. Con cưng của trời...

Tô Du nói: “Chị nhớ thành tích đại học của em không tệ, trong khoa sắp tổ chức hội sinh viên rồi, sao đến lúc đó em không đi tham gia tranh cử, tranh tuyển vào tổ văn hóa của hội sinh viên.”

Lý Bình sửng sốt: “Làm sao chị biết thành tích thi đại học của em tốt?”

“Chị là lớp trưởng, đương nhiên phải quan tâm tình hình học tập của các em rồi, lúc nào cũng quan sát các em xem ai thụt lùi, ai tiến bộ.” Tô Du nói một cách hiên ngang lẫm liệt.

Lý Bình cảm thấy trong lòng ấm áp, mím chặt môi không biết nên nói gì.

Cô ta cảm thấy, lên đại học thật là tốt.

Sau đó chần chừ do dự lấy đơn xin từ trong cuốn sách của mình ra: “Viết như thế này có được không?”

Tô Du nhìn lướt qua, tờ đơn hơi nhăm nhúm, có thể thấy người viết tờ đơn này vướng bận cỡ nào, hơn nữa, xem nét bút có lẽ là đã viết từ lâu rồi.

Cô xem qua một hồi, nghiêm túc nói: “Bạn học Lý Bình, nội dung của tờ đơn không tệ, nhưng mặt giấy không được ngay ngắn lắm, em quay về chép lại một phần khác đưa cho chị.”

Lý Bình bĩu môi, xấu hổ cầm lại tờ đơn: “Để em về viết lại.”

“Ừm, phải nhanh, sáng mai giao cho chị.”

Tô Du nghiêm túc nói.

“Vâng!” Lý Bình thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra gửi tờ đơn này đi cũng không khó lắm.

Trong lớp học ngày hôm sau, Lý Bình thực sự viết lại đơn xin gia nhập một cách gọn gàng rồi đưa cho Tô Du.

Tô Du nghiêm túc xem qua một lần: “Viết như thế vẫn được, nhưng mà chị không quản những công việc tuyển mới trong khoa cho nên em phải tự cố gắng thôi, gần đây đọc sách nhiều một chút, tranh thủ tiến bộ.”

Lý Bình nghiêm túc gật đầu. Muốn nói gì đó, khóe miệng mấp máy, nhưng lại rất ngại nói ra.

Lưu Mẫn thấy Lý Bình và Tô Du bắt đầu nói chuyện, tò mò hỏi: “Chị Tô Du, sao chị lại nói chuyện với con người kia vậy chứ?”

“Đừng nói người ta như vậy. Tính tình kỳ lạ không có nghĩa là con người kỳ lạ, chỉ cần không có tính cách như Hứa Lệ Lệ, thực ra chúng ta đều có thể khoan dung.” Thực ra như Hứa Lệ Lệ, cô cũng có thể bao dung, chỉ có điều là lười mà không muốn thôi. Cô chính là người rộng lượng không ghi thù như vậy đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận