Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 425. Thất vọng

Chương 425. Thất vọng


Bởi vì công việc tuyển mới của hội sinh viên đã hoàn thành. Tô Du làm chủ tịch hội sinh viên, đã chính thức tổ chức một lần hội nghị công tác của hôi sinh viên.

Bởi vì mỗi tổ có sáu người, toàn bộ hội sinh viên chỉ có ba mươi người.

Văn phòng hội sinh viên cũ cũng không chứa nổi nữa.

Nhìn đội ngũ quản lý dưới tay mình, trong lòng Tô Du mới thấy hài lòng được mấy phần. Đây mới giống dáng vẻ của chủ tịch chứ. Trong tay không có người nào, thế chẳng phải cái giá rỗng sao.

Tô Du mở cuộc họp cũng là để mọi người bắt đầu xây dựng dáng vẻ của hội sinh viên khoa. Suy cho cùng một trường học lớn như thế, nhiều khoa như thế, không thể chỉ dựa vào hội sinh viên trường. Sau này nhiều việc hơn, cũng sẽ có nhiều chỗ cần dùng người.

Chuyện tuyển dùng người sẽ do các tổ nhỏ làm. Tạm thời hội sinh viên của khoa không có chức chủ tịch hội trưởng, chỉ có tổ khoa. Những tổ khoa này sẽ do tổ bên hội sinh viên quản lý. Như thế, sau này chỉ cần có việc gì, bên hội sinh viên của trường sẽ thông báo một tiếng đến từng quản sự khoa là được rồi.

Có Tô Du sắp xếp, các tổ lại bắt đầu bận bịu.

Tô Du đã báo cáo với giáo sư Kim về tình hình xây dựng hội sinh viên.

Giáo sư Kim xem thông tin thành viên mà Tô Du giao lên, còn có trách nhiệm công việc của hôi sinh viên, cảm giác những sinh viên này còn bận bịu hơn cả một giảng viên như bà nữa.

Thậm chí bà còn cảm thấy, một giảng viên như bà cũng không thể nhúng ta vào trong hội sinh viên bây giờ nữa.

“Em Tô Du, nhiều việc như thế, có quản lý xuể không?”

Tô Du tự tin nói: “Giáo sư Kim, đừng lo, chuyện không cần vội, chỉ cần có năng lực là được. Em rất có lòng tin với giáo sư Kim. Chúng em hi vọng với sự dẫn dắt của giảng viên có thể giúp hội sinh viên của chúng em phát triển tốt hơn, trở thành lực lượng trung kiên phục vụ cho giảng viên và sinh viên.”

“...” Giáo sư Kim xoa đầu nói: “Được rồi.”

Bà cảm thấy mình vẫn không thể làm những chuyện thẹn với lòng này, sau khi bị người ta phát hiện thì sẽ rất nhục nhã.

Chẳng bao lâu, đại học Giang Đông trở nên sôi động trở lại. Hội sinh viên khoa sẽ bắt đầu tuyển người, hơn nữa mỗi khoa sẽ tuyển mười lăm người. Số lượng nhiều hơn so với hội sinh viên trường trước đây.

Nhiều sinh viên có tư tưởng đều háo hức đăng ký tham gia.

Thứ bảy nghỉ học, Tô Du vừa ra ngoài thì bị Hứa Lệ Lệ gọi lại. Từ đợt tranh tuyển tổ trưởng lần trước bị Tô Du phê bình một trận, trong lòng cô ta vẫn cứ bực bội chuyện này.

Bây giờ nhìn thấy cơ hội lại tới, lại bắt đầu mơ tưởng lại rồi.

Sau khi nghe tin Hứa Lệ Lệ muốn tranh cử tổ trưởng hội sinh viên của khoa, Tô Du tỏ vẻ thất vọng nhìn cô ta: “Hứa Lệ Lệ, cô nói mục tiêu này của cô có phải là hơi nhỏ rồi không.”

“Là ý gì?” Hứa Lệ Lệ nói.

Tô Du đeo túi đi về phía cổng lớn, nói: “Cô nói làm lãnh đạo, là làm trong tỉnh tốt, hay là làm trong thành phố tốt hơn?”

“Đương nhiên là ở tỉnh thì tốt hơn... Không, thế thì cha tôi thăng chức rồi.”

“Cha cô làm việc có vui không. Làm khi làm ở trong tỉnh vui, hay là làm trong thành phố vui?”

“...”

“Không nói xa xôi, đơn giản một chút, lãnh đạo trong thành phố thì phải đi đến tỉnh làm việc, có phải sẽ khách sáo với cán bộ trong tỉnh không? Cô nghĩ thử xem, bên dưới nhiều lãnh đạo thành phố như vậy, cũng phải khách sáo, nhưng nếu cô muốn đi xuống dưới, cô phải quay đầu lại khách sáo với lãnh đạo trong tỉnh. Hiểu không?”

Hứa Lệ Lệ bị chẹn họng, hình như đúng là có chuyện này.

“Còn nữa, sau này hội sinh viên của trường tranh tuyển tổ trưởng, cũng sẽ tuyển chọn từ trong nội bộ hội sinh viên trường, nếu cô muốn xuống dưới, thì vẫn chỉ ở dưới, không thể thăng chức lên được.

Tô Du nói xong, nghiêm túc nhìn cô ta: “Bản thân cô tự nghĩ kỹ đi.”

Nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của Hứa Lệ Lệ, Tô Du nhếch môi rời đi. Sau khi quay lại, trên mặt hiện lên một nụ cười hài hước. Loại người ăn không ngồi rồi này vẫn phải để bên cạnh dạy cho tốt, tránh để xuống dưới hại người khác.

Tuần này thư ký Tống cuối cùng cũng được rảnh, Tô Du mới đi ra ngoài, thư ký Tống cũng đã đợi ở ngoài rồi. Nhìn thấy cô, anh vui vẻ vẫy tay chào.

Tô Du mỉm cười rồi ngồi lên xe, sau khi xe lăn bánh, cô mới nói: “Tuần này anh có bận không?”

“Cũng tạm, dù sau ngày mai cũng có thời gian rảnh đi cùng em.” Thư ký Tống mỉm cười nói.

Lúc này Tô Du mới hài lòng tựa vào người anh.

Bàn tay cũng siết chặt lấy anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận