Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 433. Thăm hỏi quản đốc Cao

Chương 433. Thăm hỏi quản đốc Cao


Vào ngày chủ nhật, Tô Tiểu Chí sẽ tham gia nhiệm vụ khám sức khỏe để nhập ngũ.

Tô Du sắp xếp Tô Đại Chí đi trông kỹ cậu ta tới khi hoàn thành. Lo lắng Tô Tiểu Chí không đáng tin cậy, trực tiếp ném ra những lời tàn nhẫn, nếu như làm hỏng, ba ngày liền không cho phép ăn cơm.

Tô Tiểu Chí bị dọa sợ, cưỡi xe chạy đi, làm hại Tô Đại Chí phải chạy sau lưng đuổi theo cậu ta cả nữa ngày.

Nhìn hai em trai ngốc nghếch, Tô Du không nhịn được nở nụ cười, nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay một chút, biết người yêu chắc cũng phải một lúc nữa mới tới vì vậy liền đến nhà quản đốc Cao.

Quản đốc Cao nhìn Tô Du hiện tại cũng không còn giống như trước kia, biết Tô Du sớm đã không còn là công nhân công xưởng dệt.

Hơn nữa, ban đầu Tô Du đưa ra cho ông ta một ý tưởng để nâng cao năng suất của công xưởng, sau khi tình hình được cải thiện trong năm nay, ông ta đi ngay đến Thượng Hải bên kia mua một ít máy móc mang về, điều này đã cải thiện đáng kể năng suất và còn làm ra một loại nguyên liệu vải mới.

Đây có thể đều có công lao của Tô Du.

Đúng lúc này, Tô Du đi tới cửa, quản đốc Cao nhiệt liệt chào đón.

"Đồng chí Tô Du, suy nghĩ như nào mà lại sang đây nhìn những đồng chí già chúng tôi vậy."

Tô Du vừa cười vừa bưng ly trà, “Trường học cho nghỉ, tôi trở về liền muốn tìm lãnh đạo cũ ôn lại một chút chuyện."

Quản đốc Cao cười ha ha một tiếng, biết Tô Du sẽ không có chuyện gì mà đến điện tam bảo, "Cô vẫn còn che che giấu giấu với tôi hả? Có chuyện gì thì nói, cũng không phải là người ngoài. Cô không đi tìm lão Tôn thì nhất định chuyện này chỉ có tôi mới có thể giải quyết được. "

“Con mắt của quản đốc ngài luôn sáng như ngọn đuốc vậy.” Tô Du nịnh nọt, sau đó nói với ông ta về việc muốn sắp xếp sinh viên đến làm công nhân tạm thời.

"Một lần cũng sẽ không sắp xếp quá nhiều người, cũng chỉ một vài người."

Quản đốc Cao nói, "Những sinh viên đại học này có thể làm được những chuyện này không. Sinh viên đi làm công nhân, tôi lo là sẽ không biết làm đấy."

"Lãnh đạo vẫn không tin tưởng ánh mắt của tôi, chắc chắn tôi sẽ không tùy tiện sắp xếp người đến đây, sẽ không có vụ không biết làm, nhất định sẽ không để bọn họ tới làm lãng phí chỉ tiêu. Hơn nữa tôi còn biết, không phải gần đây công xưởng dệt đang nghiên cứu một loại vải mới sao?"

Quản đốc Cao gật đầu, "Quả thật là có chuyện như vậy."

Tô Du cười nói: "Đại học Giang Đông có ngành hóa học, đến lúc đó còn có thể tìm một vài sinh viên đạt thành tích cao của ngành hóa học đến trợ giúp việc nghiên cứu. Những sinh viên này đều có giảng viên, nhỏ không được thì lớn cũng sẽ hỗ trợ. Ông nói xem, công xưởng dệt chó chịu thiệt thòi không?"

“Không thiệt thòi, chuyện này không hề thiệt thòi.” Quản đốc Cao lập tức vui mừng. Trước đó ông ta vẫn còn lo lắng phải ra ngoài tìm người nghiên cứu ở đâu. Nhưng mà nghiên cứu viên bình thường cũng sẽ không sẵn lòng đến nhà máy nhỏ của họ.

"Cái này được. Vậy những người khác..."

"Đại học Giang Đông còn có sinh viên ngành mỹ thuật. Người ta có khiếu thẩm mỹ cao, đến lúc đó để cho bọn họ thiết kế những kiểu quần áo mới cho các người. Hoặc là nghiên cứu những kiểu hoa văn cho loại vải mới. Ông nói xem, công dệt của chúng ta liền có sinh viên học cao tài giỏi đến giúp đỡ, sau này còn có thể không phát triển tốt được sao? Nói thật ra, nếu công xưởng dệt không phải là ở quê hương của tôi thì tôi cũng sẽ không mang chuyện tốt này về cho công xưởng dệt này rồi. Xưởng thép của thư ký Châu người ta vốn đã nói với tôi rất nhiều lần. Những sinh viên đại học tốt nghiệp đều ở lại đơn vị cơ quan và đơn vị lớn. Sau này người ta tốt nghiệp, ngài muốn mời bọn họ đến, bọn họ cũng không thèm đến."

Quản đốc Cao trực tiếp vỗ bàn, "Được rồi, không thành vấn đề. Cô tìm cho chúng tôi nhiều cái có lợi."

"Ngoài ra, hội sinh viên của chúng tôi cũng đã thành lập một đội đặc biệt sáng tác. Họ đều là những sinh viên chuyên nghiệp đạt thành tích cao trong ngành ngôn ngữ của chúng tôi. Đến lúc đó sẽ giúp các người viết một số bản thảo, gửi cho các tờ báo ở các thành phố lớn như Thượng Hải. Tôi nói cái này có phải là sẽ nổi tiếng hay không?"

Quản đốc Cao gật đầu.

Tô Du đặt tách trà xuống, "Quản đốc Cao, chỉ cần ngài yên tâm giao cho tôi, tôi bảo đảm sẽ xây dựng một đội ngũ mạnh nhất cho công xưởng dệt của chúng ta. Một con rồng phục vụ. Chỉ cần làm tốt, ngài cho người ta một chút tiền nhuận bút. Vậy là được, có phải không?"

“Không thành vấn đề!” Quản đốc Cao đầy khí thế quyết định.

Tô Du cười nói: "Vậy tôi đi đây, còn phải đi xem bên chủ tịch Tôn một chút. Bằng không ông ấy sẽ nói tôi đi rời đi liền không nhận người quen."

Nghe được Tô Du đang trêu đùa, quản đốc Cao cũng cười ha ha một chút. "Lão Tôn bên kia cô cũng nên đi chào hỏi."

“Ừm.” Tô Du cười nói. Cô cũng đang có ý đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận