Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 434. Tiểu Chí đi khám sức khỏe

Chương 434. Tiểu Chí đi khám sức khỏe


Mặc dù công xưởng dệt do Quản đốc Cao đứng đầu nhưng sức ảnh hưởng của chủ tịch Tôn cũng không nhỏ.

Cô ra khỏi cửa liền đi một chuyến đến nhà của chủ tịch Tôn.

Mang kế hoạch của mình nói một tràng với chủ tịch Tôn, sau đó nói, "Tôi cũng lo lắng về việc sẽ làm khó cho ngài, vì vậy tôi đã đến thuyết phục quản đốc Cao trước, chỉ cần ngài đồng ý, việc này sẽ được thực hiện."

Chủ tịch Tôn vừa nghe Quản đốc Cao đã đồng ý, không chút suy nghĩ liền nói, "Tôi tin tưởng ý tưởng của cô. Cứ sắp xếp như vậy đi."

Khi cô về đến nhà, thư ký Tống đã ở nhà, đang làm cá. Nhìn thấy dáng vẻ tay chân lanh lẹ của anh, nhìn còn giống như đã làm nhiều lần.

Tô Du vội vàng xắn tay áo đi vào trong nhà.

“Có muốn em giúp một tay không?” Lời này dĩ nhiên là lời nói khách khí, cô ghét nhất là nấu nướng.

Cũng may Thư ký Tống và cô là tâm linh tương thông cho nên anh lắc đầu, "Không cần, em cứ đi nghỉ ngơi đi. Chờ một lát là được. Anh sẽ làm món cá kho cho em ăn."

Sau đó xoay người đeo tạp dề lên rồi tiếp tục nấu ăn trong bếp.

Nhìn thấy anh tỉ mỉ vây quanh bếp lửa, ngón tay thon dài đang cầm đầu cá dính đầy vết máu cũng vảy cá, thậm chí cũng không ngại. Tô Du trực tiếp đá vào cửa gỗ phòng bếp.

Thư ký Tống sửng sốt, vừa định quay đầu lại, liền bị Tô Du đu lên ôm cổ hôn.

Môi anh bị Tô Du mút đến tê dại.

Anh cảm thấy mình có thể nghe thấy tiếng nhịp tim của mình, bang bang bang bang bang ...

Thời điểm anh cảm thấy tim mình có thể ngừng đập, Tô Du mới buông anh ra.

Thư ký Tống thở hổn hển, "Anh, mới vừa rồi ..."

Tô Du liếm liếm cánh môi, hất tay một cái nói: "Nấu cơm nhanh lên, em đói bụng."

Sau đó mở cửa và đi ra khỏi bếp.

Thư ký Tống: "..."

Vào lúc ăn cơm trưa, Tô Đại Chí cùng Tô Tiểu Chí còn chưa trở về. Tô Du đoán là do có quá nhiều người đăng ký tham gia quân ngũ. Thời đại này thì đi lính cũng gần giống như làm công nhân, sức cạnh tranh vẫn rất cao. Hơn nữa cũng không sử dụng máy móc để khám sức khỏe như trong tương lai, đoán là có thể hơi chậm trễ. Vì vậy cũng không đợi bọn họ. Dứt khoát để lại một ít thức ăn cho họ.

Thư ký Tống vừa ăn cơm vừa nhìn môi Tô Du.

Tô Du gắp một miếng cá bỏ vào trong bát anh, "Anh nấu cơm anh cực khổ nhất, nào nào nào, ăn nhiều hơn chút đi."

Lưu Mai và Tô Lâm mặt đầy hâm mộ nhìn thư ký Tống.

Được chị cả quan tâm thật đúng là quá tốt.

Tô Lâm gặm xong đuôi cá liền nói: "Chị, anh trai nhỏ của em có thể được chọn không?"

"Không biết."

…………

Văn phòng gọi nhập ngũ bên này.

Tô Đại Chí thấp thỏm và lo lắng ngồi bên Tô Tiểu Chí. "Tiểu Chí, em đừng khẩn trương, chị nói em có thể thành công thì chắc chắn có thể thành công."

“Anh, em không khẩn trương. Anh mới là người đang khẩn trương đó có được hay không?” Tô Tiểu Chí vui vẻ nói. Ánh mắt cậu ta phát sáng khi nhìn những người mặc quân phục kia, cảm thấy đẹp hơn rất nhiều so với đồng phục cậu ta mặc trong đơn vị. Chị gái cậu ta cũng có bộ quân phục, cũng làm cho cậu ta vô cùng hâm mộ.

Nếu cậu ta được chọn thì sau này xem như có thể mặc nó mỗi ngày. Nghe nói rằng đều có quần áo cho tất cả các mùa.

Mỗi năm mặc bộ đồ mới.

“Tô Tiểu Chí.” Trong văn phòng bắt đầu kêu tên.

Tô Tiểu Chí hào hứng chạy vào. Tô Đại Chí thì vỗ vỗ ngực. Chỉ lo lắng là em trai của anh ta sẽ nói những điều vô nghĩa, bên trong đều là các vị lãnh đạo hỏi.

Người phụ trách tân binh nhìn dáng người Tô Tiểu Chí, vui vẻ vỗ vỗ vai cậu ta, "Đứa nhỏ này, dáng vóc thật rắc chắc, làm sao có được vóc dáng này?"

“Chị tôi nuôi.” Tô Tiểu Chí cười nói. Chị vẫn luôn để cho cậu ta ăn thật nhiều cơm, vậy còn không cao hơn sao?

Người phụ trách tân binh ngẩn người một lát, sau đó cười nói, “Thằng nhóc này thật hài hước.” Lại đi vòng quanh người cậu ta một vòng, càng nhìn càng hài lòng. Vị này khi nhìn thông tin kiểm tra sức khỏe, ông ta cũng nhìn ra. Mọi phương diện đều rất tốt, hơn nữa cũng không bị suy dinh dưỡng. Đây là một hạt giống tốt.

”Cậu nhóc, cậu nghĩ như thế nào mà lại chọn đi lính vậy?"

Sống lưng Tô Tiểu Chí thẳng tắp, "Chị tôi nói, làm một người lính, cả nhà vinh quang! Bảo vệ tổ quốc, mới là một nam tử hán thực thụ!"

"Tại sao lại là chị cậu?" Người phụ trách tân bình nói

Tô Tiểu Chí thành thật nói: "Thật sự là chị của tôi."

"Vậy chính cậu có suy nghĩ gì?"

"Chị tôi nói rất đúng."

"..." Người phụ trách tân binh nghiêm túc nói: "Vậy nếu chị cậu bảo cậu đào binh thì sao?"

“Đó là điều không thể, chị tôi nói, nếu tôi trở thành kẻ đào ngũ thì sẽ chặt đứt chân tôi.” Tô Tiểu Chí lớn tiếng nói, sau đó vỗ ngực một cái, “Tôi phải làm một người quân nhân vinh quang, bảo vệ tổ quốc, không sợ đổ máu mồ hôi rơi, chờ khi tôi lập công, sẽ khiến cho chị tôi lấy tôi làm tự hào!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận