Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 441. Lý Bình thay đổi

Chương 441. Lý Bình thay đổi


Nghe nói như thế, mẹ Lý nhìn Lý Bình, "Bình Bình, thật sao?"

"Vâng." Lý Bình gật đầu.

"Đi đi, thế thì nhanh rửa tay đi ăn cơm thôi. Cũng không về sớm một chút, mẹ cũng tiện chuẩn bị, tìm cha con có tác dụng gì đâu chứ?"

Lý Bình nhìn Lý Quốc Lương, sau đó nói, "Con muốn báo cho cha biết trước." Chị Tô Du đã nói phải giữ vững lựa chọn của mình, giữ chặt lấy người mà mình đã chọn, không cần lăn tăn suy nghĩ của người còn lại.

Vẻ mặt của mẹ Lý không đẹp lắm. Bà ta cũng là mẹ ruột mà cuối cùng con gái lại bất công rõ ràng thế này. "Làm ảnh hưởng cha con làm việc."

Nhưng Lý Quốc Lương lại không cảm thấy có gì không tốt. Con gái có triển vọng, muốn cho ông ta biết, đây cũng là chuyện rất đỗi thường tình, "Được rồi, dù sao cũng tới giờ tan tầm rồi, đi tìm tôi cũng không sao cả. Dù sao tôi cũng phải ăn cơm mà. Bình Bình, đi rửa tay ăn cơm đi."

"Dạ.” Lý Bình đáp lại một tiếng, chạy nhanh vào phòng đặt đồ đạc xuống, sau đó rửa tay ăn cơm. Khi nhìn thấy một ít túi xách và quần áo chất đống trên giường, cô ấy cũng không nói gì, đi thẳng vào trong nhà vệ sinh rửa tay.

Bên cạnh bàn, Lý Quốc Lương đang ngồi nói chuyện cùng với những đứa con khác, mấy đứa bé đều tìm ông ta hỏi chuyện của bộ đội.

Lý Bình đi đến cạnh bàn, nói với hai chị em Lý Ái Hồng và Lý Ái Quân, "Bộ đội quân nhân đều là những chiến sĩ chú ý vệ sinh coi trọng sự sạch sẽ, dù sao chúng ta cũng là người sống trong đại viện quân khu, phải thu dọn phòng mình sạch sẽ, xếp đống đồ đạc khắp giường như thế là một thói quen không tốt."

Lý Ái Hồng và Lý Ái Quân vốn chẳng có ấn tượng gì tốt đẹp về người chị cả không có tình cảm sâu đậm này, hơn nữa vừa rồi nghe thấy vì bài được đăng báo nên cha còn đặc biệt mua thịt về để chúc mừng, lòng đã cảm thấy ghen tị. Giờ nghe thấy cô răn dạy mình, cả hai đều nhăn mặt.

Lý Ái Hồng nói, "Không phải chỉ để chút đồ đạc thôi à, chị cả chị keo kiệt quá rồi đấy."

Mẹ Lý bưng bát ăn từ phòng bếp ra ngoài, nghe nói thế cũng nói, "Bình Bình, con là chị, nhường em trai em gái một chút nhé."

Lý Bình mặt không cảm xúc nói, "Con chỉ đang giáo dục các em thôi. Trong bộ đội không có ai nhường đâu, không hình thành thói quen tốt, sau này đi bộ đội sẽ bị người ta chê cười đấy. Cha, cha nói có đúng không?" Chị Tô Du đã bảo, lúc giáo dục người khác nhất định phải lôi kéo người có quyền lợi vào cùng thì mới có tác dụng làm người ta khiếp sợ.

Lý Quốc Lương nghiêm túc nói, "Chị cả các con nói đúng lắm. Ái Hồng và Ái Quân, đợi lát nữa nhớ tự dọn dẹp phòng, cha sẽ tới kiểm tra. Người tham gia quân ngũ phải tự giác hình thành thói quen tốt."

Nghe thấy chồng mình nói thế, mẹ Lý cũng khó mà quát ông ta sai, xoay người đi vào trong bếp.

Lý Ái Hồng và Lý Ái Quân đều xụ mặt, nhưng Lý Ái Đảng lại nói, "Cha, tham gia quân ngũ còn phải dọn dẹp phòng ạ?"

"Đúng thế, cha gấp chăn là phải gấp vuông vức chỉnh tề đấy." Lý Quốc Hoa nói với vẻ hoài niệm. Kể từ khi lên làm lãnh đạo chỉ huy, ông ta cũng rất ít khi làm việc này, vì đã có lính cần vụ và lính cảnh vệ làm.

Lý Ái Đảng nhìn Lý Bình, "Chị cả, sao chị lại biết?"

"Vì chị là con của một quân nhân!" Giọng Lý Bình hùng hồn mà vang vọng. Chị Tô Du dặn lúc nói chuyện nhất định phải nói đến mục tiêu cao cả.

Quả nhiên, Lý Quốc Lương tỏ vẻ hài lòng, "Đúng là không uổng công cho Bình Bình học đại học."

Một lát sau, anh lính cảnh vệ Tiểu Ngô đã mang thịt đến, mẹ Lý đặc biệt làm món thịt nướng mà Lý Quốc Lương thích nhất.

Người cả nhà cuối cùng cũng được ăn một bữa thịt lợn, đám nhỏ được ăn miệng dính đầy mỡ.

Lý Bình cũng không khách khí, đây là phần thưởng của cô, cô phải ăn. Chị Tô Du nói rồi, mình không ăn người ta cũng sẽ chẳng biết ơn mình. Cô ăn, người đã ghét thì vẫn ghét cô như thường.

Thấy Lý Bình không nhường em trai em gái một chút nào, mẹ Lý nhìn mà lòng cảm thấy hơi khó chịu, cảm thấy hình như đứa con gái này đã thay đổi rồi.

Buổi tối, đến lúc ngủ, mẹ Lý liền nói với Lý Quốc Lương, "Lão Lý, ông nói xem có phải Bình Bình đã khác trước kia rồi không?"

"Đúng là khác thật, con nó hiểu biết hơn rồi, cũng trở nên ưu tú hơn nữa." Lý Quốc Lương nói.

Mẹ Lý: "... Hôm nay, trong bữa cơm, cũng chẳng chịu nhường em trai em gái gì cả."

Lý Quốc Lương nói, "Vốn là phần thưởng của con nó mà. Nhường gì? Thôi, ngủ đi, mai còn phải làm việc đấy."

Mẹ Lý cũng không dám lên tiếng nữa, nằm lên giường ngủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận