Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 453. Con có oán trách cha mẹ không?

Chương 453. Con có oán trách cha mẹ không?


Nghe thấy những lời Tiểu Ngô nói, ngực Lý Bình hơi kích động. Cô ấy không nghĩ tới cha mình sẽ nhớ thơ của cô ấy.

Dù sao trước đây cha cô ấy cũng không thích trẻ nhỏ trong nhà đọc thơ ca gì đó. Chỉ cho bọn họ đọc sách giáo khoa thôi. Nói thi ca từ phú không thể bảo vệ quốc gia, cũng không thể làm ra cơm ăn, đọc cũng vô dụng.

Cơn kích động qua đi, cô ấy lại nghĩ tới những lời mà Tô Du đã từng nhắc nhở trước đây. Trước đây lúc bản thân không có thực lực, không thể yêu thương bọn họ thật lòng. Bằng không sẽ có rất nhiều chuyện, cô cũng chẳng có cách nào để làm.

Cô quay sang nói với Tiểu Ngô, "Sao hôm đó hai người lại về sớm như vậy, tôi còn chuẩn bị đưa mọi người đi tham quan trường học đấy."

"Trong quân khu có việc bận, Thủ trưởng không có thời gian. Nhưng mà tôi cũng tham quan trường rồi, trường học của các cô rất đẹp. Làm sinh viên đại học thật là tốt."

Lý Bình nói, "Sau này anh cũng có thể tranh thủ học đại học, trường học của bọn tôi còn có đồng chí từ đơn vị tới đọc sách đấy."

"Sao tôi làm được chứ?" Tiểu Ngô ngượng ngùng vò tóc. "Đầu óc tôi không được tốt, vừa nhìn sách là đã thấy váng đầu."

"Vậy sau này anh có thể học ở trường quân đội." Lý Bình cứ nhắc tới chuyện học bài là lại có rất nhiều điều để nói: "Sau này tôi có thể giúp anh tổng hợp các phương pháp học tập. Khi học sẽ đơn giản hơn một chút."

Tiểu Ngô vuốt đầu, vô cùng cảm kích. Anh ta vẫn luôn ngu ngốc, chẳng có ai kỳ vọng gì ở anh ta, con gái của Lý tư lệnh vẫn còn là sinh viên đại học, nhưng người ta lại chưa từng coi thường anh ta, còn muốn giúp đỡ anh ta nữa.

Lúc hai người đang nói chuyện phiếm, Lý Quốc Lương đưa người quay trở lại phòng làm việc. Thấy con gái nhà mình đang đứng ở cửa, ông ta liền nhớ tới ngày đó lúc con gái đọc thơ ca. Ngực ông ta có chút không được tự nhiên.

Lý Bình nhỏ giọng hô một tiếng, "Cha."

Còn Tiểu Ngô nhiệt tình nói, "Thủ trưởng, đồng chí Lý Bình đã tới đây từ sớm rồi."

Lãnh đạo trong các quân khu khác cũng thấy Lý Bình rồi, còn vài người chưa từng gặp Lý Bình thì cười nói, "Tư lệnh Lý, đây chắc là con gái nhà ông nhỉ, chính là người viết văn được đăng lên báo."

Lý Quốc Lương vẫn chưa trả lời, Tiểu Ngô đã khoe khoang, "Đồng chí Lý Bình còn tự tay viết bài thơ yêu tổ quốc nữa đấy, viết còn rất hay. Hôm qua còn lên đài biểu diễn. Đồng chí Lý Bình còn là cán bộ của Hội sinh viên."

"Ôi, đây mới thật sự là sinh viên đại học hàng đầu."

Tất cả mọi người nể mặt tán dương.

Tuy rằng Lý Quốc Lương không biểu hiện ra ngoài thế nhưng trong lòng ông ta vẫn vui vẻ, làm bộ nói, "Tạm được thôi, chẳng phải sinh viên đều như vậy sao. Quay về làm việc đi."

Mọi người biết hai cha con còn có việc cần nói, nên lập tức giải tán. Tiểu Ngô chịu khó mở cửa phòng làm việc, sau đó đi pha trà cho lãnh đạo nhà mình. Vừa pha trà vừa hỏi, "Thủ trưởng, hôm nay ăn cơm ở đâu đây, ở quân khu hay là về nhà?"

"Về nhà rồi ăn."

"À, vậy tôi đi nói với phòng bếp, hôm nay không cần phần cơm cho ngài." Nói xong bèn chạy ra bên ngoài.

Trong phòng làm việc chỉ còn lại hai cha con Lý Quốc Lương.

Lý Bình ngồi thẳng lưng trên ghế, "Cha, hôm qua con đã thấy cha. Sao cha đi nhanh thế, con còn đuổi theo mọi người nữa, con muốn dẫn mọi người đi dạo quanh trường con."

"Quân khu có việc bận." Lý Quốc Lương kiệm chữ như vàng, ông ta có thể chậm rãi nói chuyện với các chiến hữu khác, thế nhưng cô gái nhỏ này không dễ dụ, đặc biệt là cô con gái không chung sống này.

Nhưng mà ông ta cũng không quên khích lệ cô, "Bài thơ hôm qua viết rất tốt. Cảm tình rất sâu khắc."

Lý Bình cười nói, "Bởi vì cha mẹ đều là quân nhân cách mạng, cho nên con mới có thể viết sâu sắc như vậy. Con vô cùng tiếc nuối vì không thể cùng cha mẹ trải qua nhiều chuyện, không thể ra sức vì cách mạng."

Bởi vì trải qua trận chiến này, Lý Bình đã không tự ti giống như quá khứ, thậm chí cô ấy đã bắt đầu tự tin rồi cho nên nghe thấy Lý Quốc Lương khen, cũng cảm thấy lúng túng. Thậm chí bởi vì cô ấy buông bỏ tình cảm của mình với cha, coi ông ta như người xa lạ cần phải lấy lòng, cho nên rất nhanh trong đầu cô đã nghĩ ra những câu để nịnh hót ông ta. Giống như chị Tô Du, người khác khen cô, cô trái lại có thể thuận theo lời nói của đối phương khen ngược lại người ta.

Nghe thấy lời Lý Bình nói, đột nhiên ngực Lý Quốc Lương cảm thấy nóng lên, lại nghĩ tới năm đó con gái được để ở nhà cha vợ, trái lại mấy đứa nhỏ khác lại được ở căn cứ địa.

"Bình Bình, con có oán trách cha và mẹ không?" Lý Quốc Lương lo lắng phút chốc, cuối cùng cũng nói ra vấn đề này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận