Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 454. Dắt con gái đi dạo

Chương 454. Dắt con gái đi dạo


Lý Bình lắc đầu, "Không có, từ nhỏ con đã biết cha mẹ rất giỏi. Lúc nhỏ Quỷ trắng tới thôn bắt gia đình Hồng quân, bà ngoại ông ngoại giấu con ở trong hang động. Nói rằng chết cũng không thể có lỗi với hai người. Người trong thôn cũng không ai tố giác bọn con. Những người lớn đều nói hai người là những quân nhân vĩ đại."

"Quỷ trắng vào thôn sao?"

Lý Quốc Lương kinh ngạc hỏi. Năm đó, ông ta không nghe tin tức gì từ quê nhà.

"Sau khi bọn quỷ đi rồi, bọn chúng cũng cũng thường xuyên tới. Có đôi khi nếu không phải là bà ngoại giấu con trong bếp lò thì sẽ treo ở giếng nước. Như vậy người khác sẽ không thể tìm thấy con."

Lý Quốc Lương nghe xong những lời này, ngực ông ta tràn ngập chua xót. Mấy năm nay ông ta đã trải qua rất nhiều sinh ly tử biệt, nhìn thấy rất nhiều hình ảnh dân chúng chết thảm. Thế nhưng nghĩ đến trước đây con gái nhà mình còn nhỏ như thế đã bị treo trong giếng nước, nhét vào lò bếp để tránh né lưỡi lê giết người của kẻ địch, ông ta vẫn không nhịn được mà cảm thấy khó chịu.

Ông ta đứng lên, "Đi, chúng ta đi về thôi."

"Cha, cha không đi làm sao?" Lý Bình kinh ngạc nói, "Có phải con quấy rầy cha làm việc rồi không, con chỉ muốn tới thăm cha một lát thôi."

Lý Quốc Lương nói, "Không làm việc nữa, đi, chúng ta đi dạo một lát, mua cho con ít đồ. Sau đó đi tới nhà hàng mua vài món về nhà ăn."

Lý Bình nói, "Cha, chuyện này không được đâu, nếu như mẹ mà biết thì sẽ nói lãng phí đấy. Lần trước mua từ điển đã bị mẹ mắng rồi."

"Mặc kệ bà ấy." Lý Quốc Lương nghiêm túc nói.

Lúc Tiểu Ngô trở lại, đúng lúc hai cha con bước ra khỏi cửa. Thấy Tiểu Ngô, Lý Quốc Lương liền đưa anh ta hai tệ với phiếu thịt phiếu lương thực quân dụng, để anh ta đi tới tiệm cơm Quốc Doanh mua hai món thịt về đây.

Tiểu Ngô nhận tiền, hỏi, "Thủ trưởng, vậy ngài và đồng chí Lý Bình đi đâu vậy?"

"Đi mua ít đồ."

Tiểu Ngô thật thà gật đầu, "Nên mua mà, Thủ trưởng ngài xem hôm qua tôi ở trường học, những học sinh kia rất có thể diện. Đồng chí Lý Bình ngay cả dây cột tóc đỏ cũng không có. Dương Bạch Lao người ta còn biết mua dây cột đỏ cho Hỉ Nhi cột tóc đấy."

Lý Quốc Lương: ". . ."

Lúc này Tô Du cũng đang ở trong cửa hàng mua đồ. Dù sao cũng là lễ Quốc Khánh, bình thường của hàng không bán rất nhiều đồ, nhưng lúc này cái gì cũng có. Thứ khác Tô Du không lạ gì, duy chỉ có miếng xà phòng thơm này là nhất định phải mua. Cô thật sự không chịu nổi xà phòng nữa rồi.

Một đám người chen tới tới chen lui ở cửa hàng bên kia, cũng may bên cô chỉ có một người đang đứng thôi, nữ đồng chí người ta đặt hết sự chú ý lên người nam đồng chí rồi, cho nên bên cạnh cô trái lại chẳng có ai chen lấn. Tô Du cầm mấy cục xà phòng thơm, đặt gần mũi thư ký Tống cho anh ngửi, "Thơm không?"

Thư ký Tống mất hồn mất vía gật đầu. Điều anh đang nghĩ tới là sau này đồng chí Tiểu Tô sẽ dùng những loại xà phòng thơm này, sau này trên người đồng chí Tiểu Tô sẽ có mùi thơm này. Anh đang suy nghĩ mình có nên mua hai cục cho mình hay không, nếu sau này không gặp được người, anh ngửi mùi thơm của cục xà bông này là tốt rồi.

Cũng may anh vẫn có điểm mấu chốt, cảm thấy chuyện này là đang khinh nhờn đối tượng của mình cho nên không làm việc xấu xa như vậy.

Mua xong xà phòng thơm, hai người lại đi mua quần áo. Tô Du thích mặc váy liền, bèn mua liên tiếp hai bộ mới, còn những bộ cũ thì đưa Tô Lâm và Lưu Mai mặc. Cứ như vậy hàng năm cô có thể mặc những bộ đồ mới, em gái và em dâu cũng không cần phải mặc những bộ quần áo chắp vá nữa. Cô cảm thấy mình thật là một người chị cả yêu thương và bảo vệ em gái em dâu.

Thư ký Tống lấy tiền thanh toán giúp cô, cô cũng không ngăn cản. Vừa quay đầu đã mua cho thư ký Tống hai cái áo khoác: "Thời tiết chuyển lạnh, phải chú ý mặc nhiều quần áo." Khiến thư ký Tống cảm động sửng sốt một lúc.

Hai người vừa mua quần áo xong, vừa chuẩn bị rời khỏi cửa hàng thì thư ký Tống đột nhiên kéo Tô Du lại.

"Sao thế?" Tô Du ngẩng đầu nhìn anh.

Thư ký Tống hất hất cằm về phía trước, Tô Du nhìn sang thì thấy Lý Bình đang đi cùng với một nam đồng chí hơn năm mươi tuổi dạo từng quầy hàng.

Nhìn Lý Bình vẫn luôn lắc đầu giống như không có ý mua đồ.

Thư ký Tống tấm tắc hai tiếng, "Đồng chí Tiểu Tô, xem ra năng lực làm việc của em đã thật sự vượt xa tưởng tượng của anh rồi. Ngày hôm qua anh đã cảm thấy kinh ngạc, hôm nay nhìn lại, đúng như lời em nói, thật sự muốn mù mắt luôn rồi. Tư lệnh Lý vậy mà dắt con gái đi dạo."

Tô Du ngẩng đầu nhìn anh, "Trước đây anh có nghĩ tới chuyện sẽ dắt đối tượng của mình đi dạo cửa hàng không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận