Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 455. Mua đồng hồ cho Lý Bình 1

Chương 455. Mua đồng hồ cho Lý Bình 1


Thư ký Tống lắc đầu theo bản năng. Sao có thể nghĩ tới chuyện này được chứ. Lúc ấy anh cũng chẳng kiên nhẫn để đối phó với nữ đồng chí, thầm nghĩ tìm một người hiền lành hiểu chuyện, chăm sóc tốt gia đình, đừng khiến anh bận tâm là được. Dù sao nữ đồng chí phiền phức như vậy, anh không hầu hạ nổi.

Bây giờ nhìn Tô Du đang cười khanh khách ở bên cạnh, anh cảm thấy dường như mình cũng có thiên phú đi hầu hạ nữ đồng chí.

Anh cười híp mắt nói, "Sao thế, muốn đi chào hỏi không?"

"Đó là đương nhiên, khó có được một lần tới cửa hàng, bạn học Lý Bình sao có thể không mua đồ được chứ?"

Cô vừa nói xong đã bước thật nhanh về phía Lý Bình bên kia. Trong miệng còn cười nói, "Bạn học Lý Bình!"

Lý Bình đang cùng cha cô ấy là Lý Quốc Cường dạo cửa hàng, Lý Quốc Lương cũng không biết muốn mua gì, cũng không thể mua cho con gái mỗi sợi dây cột tóc đỏ cho nên cũng chưa mua được gì, để Lý Bình tự mình chọn. Nhưng Lý Bình cũng là một người cẩn thận, không biết mua cái gì mới hợp. Lo lắng mua sai đồ, đến lúc đó lại khiến cha cô ấy mất hứng, cố gắng trước đây lại trở nên uổng phí.

Nghe thấy giọng nói của Tô Du, cô ấy vội vàng nghiêng đầu nhìn sang, thấy quả nhiên là Tô Du, ngay lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, "Bạn học....Tô Du."

Tô Du cười nói, "Em cũng cửa hàng dạo hả, mua gì vậy?" Lại nhìn Lý Quốc Lương nói, "Vị này chính là chú Lý sao? Cháu là bạn học ở trường đại học của Lý Bình."

Lý Quốc Lương nghiêm túc gật đầu.

Tô Du cười nói, "Chú Lý thật là một người cha tốt, còn cùng con gái đi dạo cửa hàng nữa. Hai người mua được gì rồi, khi nào thì về vậy, chị mua đồ xong đang chuẩn bị về rồi."

"Còn chưa mua..." Lý Bình nhìn Tô Du nói, mong muốn cô cho cô ta một gợi ý.

Tô Du kinh ngạc nói, "Hôm nay cửa hàng còn đang có hoạt động Quốc Khánh, có rất nhiều thứ tốt, có thứ còn không cần phiếu. Nhưng dù sao cũng phải mua một ít. Tốt nhất là hai người nhanh một chút, bằng không đợi tới buổi trưa, rất nhiều đồ sẽ bị mua hết đấy." Cô giơ tay lên lộ ra cổ tay, nhìn đồng hồ tay của mình một cái, "Em xem bây giờ đã mười một giờ rồi. Mau nhanh lên, bằng không chuyến này trắng tay đấy."

Sau đó lại nghĩ tới cái gì đó, nhắc nhở, "Đúng rồi, quầy hàng đồng hồ bên kia có hàng mới, hay là em qua kia mua một cái, lên đại học mà không có đồng hồ đeo tay thì không tiện lắm. Em còn là cán bộ của hội sinh viên, họp mà không biết thời gian thì sẽ làm lỡ công việc."

Vẻ mặt Lý Bình kinh ngạc, sau đó trầm mặc không nói chuyện.

Lý Quốc Lương lại nhìn chiếc đồng hồ cũ trên tay. Trước đây ông ta nghĩ thanh niên đeo đồng hồ là chuyện không cần thiết, cảm thấy quá xa xỉ, thế nhưng bây giờ nghe Tô Du nói như vậy, bèn nói, "Sinh viên đeo đồng hồ phù hợp sao? Vẫn nên giản dị một chút mới tốt."

Tô Du nghiêm túc nói, "Chú Lý, ở trong mắt sinh viên chúng cháu, đồng hồ đeo tay không phải là món đồ xa xỉ, mà là một công cụ hữu dụng. Bình thường trong cuộc thi, học tập, tham gia hoạt động, nếu có cái đồng hồ thì sẽ tiện hơn nhiều. Chủ yếu là trương trình học tập ở đại học rất nhiều, học tập đều cần phải giành giật từng giây, trong lòng cháu, một giây là một tấc vàng, thời gian đắt hơn đồng hồ rất nhiều. Chúng cháu tình nguyện ăn ít một chút mặc ít chút, cũng phải mua món đồ thực dụng này."

Lý Quốc Lương nghe vậy, cảm thấy nói như vậy cũng có chút đạo lý. Năm đó lúc bọn họ đang đánh giặc, cũng vô cùng cần thiết một chiếc đồng hồ, đồng hồ đeo tay có thể giúp bọn họ nắm chặt thời cơ chiến đấu.

Tô Du lại nhìn đồng hồ, "Chú Lý, bạn học Lý Bình, chị đi trước. Người nhà vẫn còn đang chờ chị về ăn cơm."

Lý Quốc Lương tiếp tục nghiêm túc gật đầu.

Lý Bình nhìn Tô Du xoay người đi, ngực có chút thấp thỏm. Cô ấy biết Tô Du muốn cô ấy mua gì rồi, muốn cô ấy mua đồng hồ đeo tay.

"Cha, hay là chúng ta trở về đi. Mấy thứ này đều không dùng được, vẫn đừng dùng tiền lung tung thì hơn."

Lý Quốc Lương chắp tay sau lưng suy nghĩ một lát, "Bình Bình, con có muốn mua đồng hồ đeo tay không?"

"... Quá mắc, nghe bạn cùng lớp của con nói, rẻ nhất cũng phải mười đồng."

Lý Quốc Lương suy nghĩ một lát, hơn mười đồng cũng có nữa: "Đi, đi xem trước."

Tô Du kéo tay của thư ký Tống đi ra khỏi cửa hàng, lúc ngồi lên xe đạp rồi cô vẫn còn cười.

Thư ký Tống nói, "Em nghĩ Tư lệnh Lý sẽ mua sao, anh cũng biết ông ta, ông ta là người vô cùng giản dị."

"Người làm cha luôn đối xử với mình rất giản dị, nhưng đối xử với con thì luôn hào phóng. Con nhà người ta có nhưng con nhà ông ta không có thì sẽ rất mất mặt? Hơn nữa người ta tốt xấu gì cũng là một Tư lệnh, cho dù không thích so bì, nhưng trong xương cốt vẫn cảm thấy ưu việt. Đợi ông ta mua quen là được rồi. Lần đầu tiên không để ông ta tiêu tiền vì anh, sau này ông ta sẽ nghĩ không cần tiêu tiền cho anh. Lần đầu tiên mua cho anh đồ đắt tiền, nhưng sau này lại mua đồ rẻ, vậy có phải là ngại quá không."
Bạn cần đăng nhập để bình luận