Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 456. Mua đồng hồ cho Lý Bình 2

Chương 456. Mua đồng hồ cho Lý Bình 2


Quầy hàng đồng hồ bên này, Lý Quốc Lương nhìn đến hoa mắt. Đồng hồ trên tay ông ta là chiến lợi phẩm của Bộ tư lệnh đoạt từ chỗ quân đội địch năm đó, sau này vẫn dùng rất nhiều năm, cho nên cũng chẳng có khái niệm gì với những chiếc đồng hồ mới này.

Bây giờ nhìn thấy đồng hồ đầy ắp trong cửa hàng, cảm thấy thay đổi nhiều quá.

Mấu chốt là những chiếc đồng hồ đeo tay này lại còn phân biệt đẳng cấp, đắt thì hơn trăm, rẻ thì hơn mười đồng. Nhưng sau khi nhìn chiếc đồng hồ đắt tiền rồi lại nhìn chiếc đồng hồ rẻ tiền. . . Lý Quốc Lương không vượt qua nổi cửa ải của chính bản thân mình.

Nhớ lại chiếc đồng hồ mà bạn học vừa nãy đeo, nhất định không phải cái kém nhất. Nếu lúc này mua cho con gái chiếc đồng hồ rẻ tiền nhất, đến lúc đó để bạn học của con gái thấy. Người khác sẽ chê cười con gái của ông ta và cả người làm cha như ông ta.

Làm cán bộ lãnh đạo nhiều năm như vậy, mặc dù Lý Quốc Lương không phú quý xa hoa như người ta thế nhưng cũng không muốn là người kém cỏi nhất.

Rất nhanh ông ta đã thấy chiếc đồng hồ mà nữ sinh hồi nãy đeo.

Lại nhìn giá của chiếc đồng hồ kia, ba trăm hai mươi đồng, tiền lương một tháng của ông ta chỉ có hai trăm rưỡi. Hơn nữa còn có các trợ cấp khác, hơn một tháng tiền lương là có thể mua được.

Lý Quốc Lương không có khái niệm về tiền bạc cho nên không lo lắng nhiều như vậy. Vì vậy ông ta vung tay lên, "Lấy cái . . . Hoa mai này. Giống với chiếc của bạn học con, con cũng không cần phải so bì."

Lý Bình mở to líu lưỡi. Chiếc đồng hồ hơn ba trăm. . . Trước khi tới đây, cô ta chỉ muốn mua một cái bút máy hoặc là một cuốn sổ ghi chép thôi.

Cô ta thấp thỏm nói, "Cha, có phải quá đắt rồi không?" Sau này không đổi ý được đâu.

"Không mắc, chiếc này có thể dùng rất nhiều năm." Ông ta giơ chiếc đồng hồ trên cổ tay mình ra, "Chiếc đồng hồ này cha đã dùng được hơn hai mươi năm rồi, nó còn lớn tuổi hơn con đấy, phải dùng thứ tốt một chút."

Lý Bình cảm kích nói, "Cha, con nhất định sẽ dùng cả đời."

Lý Quốc Lương nói, "Chủ yếu là học tập cho giỏi, mua rồi sau này phải dùng."

"Ừm." Lý Bình trịnh trọng gật đầu, vô cùng cảm kích Tô Du.

Hai người mua đồ xong thì lập tức ngồi xe buýt trở về. Với cấp bậc của Lý Quốc Lương, ông ta ra ngoài đều có xe đưa đón, nhưng mà bởi vì đi cùng con gái cho nên không dùng xe.

Ngồi bên trong xe buýt, Lý Bình vẫn không nhịn được nhìn cổ tay của mình, cô ấy hài lòng nhìn đồng hồ trên cổ tay.

Lý Quốc Lương thấy dáng vẻ thỏa mãn của cô ấy, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái. Cảm thấy dù sao mình cũng đã bồi thường được phần nào.

Lúc về đến nhà, Lý Bình còn giúp báo giờ, "Cha, mười một giờ năm mươi."

"Ừ, Tiểu Ngô cũng đã mua đồ ăn về rồi, trở lại ăn cơm đi."

Quả nhiên, hai người vừa mới vào nhà, trong nhà liền truyền tới âm thanh vui mừng, Lý Ái Hồng và Lý Ái Quân, Lý Ái Đảng đều đang bưng chén đũa vây quanh bàn ăn.

Bởi vì cha của bọn họ muốn về nhà ăn cơm cho nên bọn họ không thể động đũa trước, chỉ có thể chờ đợi rồi cùng nhau ăn.

Mẹ Lý nói, "Lão Lý, sao lại ăn đồ tốt thế? Còn tới nhà hàng mua, tốn nhiều tiền lắm. Mua về rồi tôi làm còn có thể tiết kiệm đôi chút."

Lý Quốc Lương nói, "Lâu rồi không ăn quán, vừa lúc Bình Bình trở về, người một nhà cùng nhau ăn."

Nghe nói như thế, Mẹ Lý mới nhìn về phía Lý Bình, "Bình Bình, sao con lại đi tìm cha con, làm lỡ công tác của ông ấy. Gần đây cha con còn đang bận, nhiều ngày rồi còn chưa về ăn cơm."

Lý Bình nói, "Con chỉ muốn đi thăm cha một lát."

"Đứa bé này. . ." Mẹ Lý cảm thấy mình không biết nên giáo dục thế nào, cứng đầu, luôn bày ra dáng vẻ nói cũng không thèm nghe.

"Được rồi, đi rửa tay rồi ăn cơm thôi."

"Ừm." Lý Bình gật đầu. Sau đó đi toilet rửa tay.

Lúc đi ra, hai chỗ ngồi bên cạnh Lý Quốc Lương đã bị chiếm. Cô cũng không cảm thấy khó chịu, tự giác ngồi ở vị trí của mình, nghe em trai và và em gái mình làm nũng với cha mẹ.

Lý Ái Hồng đang cùng Lý Quốc Lương nói chuyện ở trường học, còn vô ý nhìn về phía chị hai nhà mình, kết quả liền thấy trên cổ tay cô ấy có gì đó.

Cô ta sửng sốt, lại cẩn thận nhìn một lần nữa. Không nhìn lầm. Cái thứ phát sáng đó là đồng hồ.

"Chị cả, chị mua đồng hồ à? !" Lý Ái Hồng kinh hô.

Nghe nói như thế, những người khác đều nhìn về phía cổ tay của Lý Bình.

Tất cả đều mở to hai mắt nhìn. Mẹ Lý giật mình nói, "Bình Bình, chuyện gì thế?"

Lý Bình kéo tay áo xuống che cổ tay lại, "Là cha mua cho con."

Lý Quốc Lương nói, "Bình Bình học đại học, cần dùng đồng hồ đeo tay. Mua một cái cũng là chuyện nên làm. Bây giờ không giống với thời của chúng ta, rất nhiều thanh niên đều mua."
Bạn cần đăng nhập để bình luận