Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 462. Bàn bạc chuyện chuyển xuống

Chương 462. Bàn bạc chuyện chuyển xuống


Những lời này trước kia chưa từng có ai dạy cô ấy nhưng cô ấy nghe vào cũng cảm thấy rất đúng, cô ấy tin sau này thật sự bước ra khỏi giảng đường thì những thứ này có giúp đỡ rất lớn cho cô ấy.

“Chị Tô Du, em đồng ý làm thư ký cho chị, đồng ý làm việc nhiều, chị bảo em làm cái gì thì em sẽ làm cái đó, em tin tưởng chị.”

Tô Du cười nói: “Nếu chị nói với em rằng chị nói nhiều như thế chính là hy vọng em có thể đảm nhiệm nhiều công việc cực nhọc, em có tin không?”

Lý Bình: “…” Cô ấy biết cách làm việc của chị Tô Du đúng thật là rất có khả năng đấy nhưng mà…: “Tin nhưng mà em cảm thấy rất có lý nên em vẫn cảm thấy rất nên làm.”

Huyện Bảo Điền ở phía dưới Thành phố Giang Đông, thư ký Tống đang ở cùng với cựu thư ký Nghiêm, người bây giờ là Bí thư huyện ủy Nghiêm đang đi lại ở huyện thành.

Bí thư Nghiêm sau khi đã trở thành cán bộ thì cả người tỏa ra khí chất át người nhưng đó là ở trước mặt người khác, ở trước mặt thư ký Tống vẫn với bộ dạng vừa hút thuốc vừa cười nói vui vẻ.

Dù sao đây cũng là ông thần tài của anh ta khi đã giúp huyện Bảo Điền của họ có thêm rất nhiều lương thực.

“Quan sát thấy thế nào, huyện này có được không?”

Thư ký Tống chắp tay phía sau vừa đi vừa nói: “Huyện thành cũng được, chỉ là không thể xuống dưới công xã xem thử.”

“Tôi khuyên anh đừng đi, đi vào họ sẽ vây quanh anh lấy lương thực đấy, bây giờ bên dưới đang vào vụ thu hoạch mùa thu, mấy ngày trước họp tôi cũng không thể trấn áp được tình hình, những con người xấu bụng còn báo cho tôi hàng vạn cân sản lượng mẫu lúa, khiến tôi suýt chút đã đập cả bàn.”

“Đập bàn làm cái gì, anh nên trực tiếp đập người.” Thư ký Tống nói.

Bí thư Nghiêm thở dài: “Nói thì dễ, nhưng chuyện ở dưới công xã anh không biết đâu, trong cái công xã mà toàn là quan hệ dây mơ rễ má, không làm dịu bọn họ thì những văn bản của anh đưa xuống cũng không ai quan tâm đâu.”

Thư Ký Tống chau mày: “Chắc không đến nỗi như thế chứ.”

“Thế thì không đến nỗi nhưng trường hợp cá biệt vẫn tồn tại, chúng ta vì người dân nên tạm thời cũng không muốn làm quá căng nên tôi khuyên năm sau trước khi anh xuống thì nhất định phải chú ý chút.”

Bí thư Nghiêm rít một hơi thuốc: “Cái này cũng phải phải khá lâu đấy, công tác chuẩn bị thế nào rồi, sau khi xuống định đến huyện nào đây?”

Họ đến huyện dưới đều phải làm huyện trưởng đấy, thư ký Nghiêm khá may mắn, anh ta vừa đến huyện này không bao lâu thì Bí thư huyện ủy đã phạm lỗi bỏ đi, thế là anh ta thế chỗ nhưng vẫn không có ích gì, người mới suy cho cùng vẫn không bằng những người lão làng.

Thư ký Tống lắc đầu thở dài nói: “Tôi cũng không biết nữa, tạm thời muốn đi xa khỏi tỉnh một chút, dù sao đi đâu cũng là vì nhân dân phục vụ thôi, có thể ở gần nhà chút càng tốt.”

“Là ở gần đối tượng một chút chứ.” Bí thư Nghiêm cười nói: “Tôi nói anh rồi, hãy sớm kết hôn với đối tượng của mình và đưa cô ấy đi cùng, đồng chí nữ không đi theo đồng chí nam thì còn muốn thế nào nữa?”

Thư ký Tống run rẩy một cái: “Đừng nói lung tung, nam nữ bình đẳng.” Bảo đồng chí Tiểu Tô đi theo anh sao? Việc này không thể nào.

Anh nghĩ cũng không dám nghĩ đến.

Bí thư Nghiêm cười nói: “Chúng ta đừng nói chuyện khác nữa, Tiểu Tống, anh đến chỗ tôi nào, tôi làm Bí thư anh làm huyện trưởng, hai chúng ta hãy phối hợp thật tốt.”

“Thế không được, tôi chắc chắn phải làm người đưa ra quyết định chứ.” Thư Ký Tống trực tiếp nói.

“Thế không thành vấn đề, chỉ cần có chính tích hai chúng ta cùng chia là được, tôi chỉ mong anh hãy nhanh chóng làm ra chút chính tích để tôi dựa hơi, tới lúc đó tôi sẽ nhanh chóng leo lên và giữ vị trí cho anh.”

“Tôi phải suy nghĩ thêm đã.”

Những chuyện lớn này tất nhiên phải bàn bạc với chiến hữu cách mạng rồi, lỡ như anh phải ở lại đây thời gian dài thì làm sao đây.

Đầu tuần đi làm, thư ký Tống đã gọi điện thoại cho bên phòng liên hệ của đại học Giang Đông, đợi khoảng tầm một tiếng thì cuối cùng cũng nhận được hồi âm của đối tượng.

Tô Du nói: “Là thư ký Tống sao, xin hỏi anh có chỉ thị gì về công việc đây?”

“…Có công việc quan trọng nên muốn hỏi khi nào em có thời gian hãy đến trường học gặp mặt.”

“Ừ, nếu như có công việc quan trọng thì buổi chiều sau khi em tan học sẽ đợi anh ở cửa vậy, nhưng mà em cũng bận rộn nên thời gian chúng ta trò chuyện chỉ có nửa tiếng thôi.”

“…Được thôi.”

Sau khi cúp máy, thư ký Tống sờ sờ đầu, cảm thấy mình giống như đang chơi trò thế giới ngầm vậy.

Buổi chiều sau khi tan làm, thư ký Tống nhanh chóng đến tiệm cơm Đông Phương gọi cho Tô Du một phần bánh cảo bột mì, sau đó nhanh chóng đến chỗ đại học Giang Đông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận