Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 463. Cứ quyết định thế đi!

Chương 463. Cứ quyết định thế đi!


Anh vừa đến đã nhìn thấy Tô Du chờ ở trước cửa, anh nhanh chóng lái xe đến rồi lấy hộp cơm ra: “Vẫn chưa ăn cơm đúng không, anh mang cho em bánh cảo bột mì nè, bên trong nhân cải trắng đấy, vẫn còn nóng lắm.”

Tô Du sờ sờ vào cái hộp thiếc vẫn còn nóng hổi, ngón tay cái ấm áp, ngẩng đầu lên nói với thư ký Tống: “Anh đã ăn chưa?”

“Chưa, anh sợ em chờ lâu, một lát anh quay về ăn cũng được.”

Tô Du cầm cái hộp cơm lên: “Vậy chúng ta cùng nhau ăn đi, tìm một vị trí ở gần đây ngồi xuống vậy.” Nói rồi cô ngồi lên xe của anh.

Thư Ký Tống ngờ vực: “Chẳng phải công việc của em bận rộn, chỉ có thời gian nửa tiếng thôi sao?”

“Mặc kệ đi.” Có hộp cơm tình yêu ăn thì công việc gì cũng phải ném sang một bên.

Ngồi ở bồn hoa phía sau trường học, hai người nâng cái hộp cơm bằng nhôm, anh một miếng em một miếng giải quyết sạch sẽ đống bánh cảo kia.

Thư Ký Tống mặc dù đã ăn no sáu phần nhưng vẫn cảm thấy rất mãn nguyện, cứ ngỡ chỉ có thể đến đưa đồ rồi đi mà bây giờ còn có những đãi ngộ đặc biệt như thế, đúng là niềm vui bất ngờ. Anh ngắm nhìn bầu trời, chỉ hy vọng trời có thể tắt nắng trễ một chút, như thế có thể ở bên cạnh đối tượng lâu hơn một chút.

Thư ký Tống đặt hộp cơm vào trong túi vải, chuẩn bị mang về rửa sạch sẽ.

Tô Du sờ bụng mình nói: “Hôm qua anh đến chỗ thư ký Nghiêm tình trạng thế nào?”

“Đúng lúc anh muốn nói chuyện này với em.” Thư ký Tống mang tình trạng hôm qua ở huyện Bảo Điền phân tích cho Tô Du hiểu, cuối cùng kết luận: “Đừng thấy lão Nghiêm nói tốt như thế, anh ta càng nói tốt thì anh càng cảm thấy tình trạng ở huyện Bảo Điền không ổn, nếu không anh ta sao lại tốt bụng bảo anh đi tranh giành với anh ta chứ?”

Tô Du mím môi nở nụ cười, cô biết đối tượng của mình không phải loại người dễ chịu thiệt thòi nên sẽ không bị qua mắt đâu.

Sau này cho dù thả anh ra ngoài cô cũng có thể yên tâm.

“Thế anh có ý tưởng thế nào?”

“Từ tình trạng của huyện Phúc Điền cho thấy tình trạng ở dưới đó có lẽ cũng không tốt hơn bao nhiêu, dù sao việc phát triển công việc chắc chắn rất khó khăn, mấy năm trước công việc xóa mù chữ vẫn chưa phát triển lắm, mọi người đều không có chút văn hóa gì, quan niệm bảo thủ. Muốn quản lý thật tốt là việc rất khó khăn, em không biết đâu, anh nghe lão Nghiêm nói, bây giờ vẫn còn tồn tại thế lực gia tộc, bình thường không để lộ ra nhưng khi có lệnh của chính phủ thì họ lại giở trò hai mặt.”

Tô Du nghe thấy tình trạng này, mặc dù bây giờ đi khắp nơi làm công tác tư tưởng nhưng những gia tộc của xã hội cũ này vẫn còn tồn tại, dù sao đất nước cũng mới xây dựng không có bao nhiêu năm nên có nhiều chỗ vẫn chưa làm tốt.

Muốn những tư tưởng phong kiến này hoàn toàn kết thúc thì còn phải đợi mười năm nữa.

“Đồng chí Đông Chinh, anh có muốn đến huyện Bảo Điền không?”

“Đi hay không cũng như nhau cả thôi, không nhờ lão Nghiêm, trước khi anh đi cũng sẽ làm tốt công tác chuẩn bị nên sẽ không sao đâu, vả lại huyện Bảo Điền cách tỉnh thành khá xa, ngồi xe cũng phải ba tiếng đồng hồ, lúc công việc bận rộn sẽ hoàn toàn không có thời gian đến gặp em, anh dự định chọn một nơi phải gần tỉnh thành một chút để dễ bề gặp mặt em.”

Tô Du không ngờ anh lại trữ tình như thế nhưng nghĩ lại tuổi anh cũng không nhỏ, chưa từng hẹn hò nên kinh nghiệm vẫn chưa nhiều, có lẽ vẫn còn mang chút tình cảm của con trai, điều này có thể hiểu được.

Trong tương lai, ở độ tuổi của anh có rất nhiều đồng chí nam đến con đường của cuộc đời còn chưa suy nghĩ rõ ràng, cũng khá khó cho anh.

Khó khăn lắm Tô Du mới biểu lộ ra được chút tình cảm dịu dàng của nữ giới.

“Em đâu phải các cô gái trẻ trung, còn bám dính lấy làm gì chứ, sau này nếu anh không có thời gian đến thăm em thì em sẽ đến thăm anh, trong công việc không thể lơ là được.”

Đôi mắt thư ký Tống sáng rỡ lên: “Quyết định như thế nhé! Em sẽ đến thăm anh!”

Tô Du chau mày lại: “Vừa rồi anh cố tình nói thế sao?”

Thư ký Tống xua xua tay: “Không không không, anh đã nghĩ như thế thật đấy, anh không nỡ rời xa em nhưng nếu như em đồng ý đến thăm anh…thì anh sẽ mở rộng phạm vi lựa chọn của mình hơn nữa.”

Tô Du cười ha hả: “Nói chung anh muốn em đến thăm anh cũng được, đợi khi nào anh ngồi vững vị trí thì khi đó em sẽ đến thăm anh, em không muốn đến đó xem sắc mặt của ai đâu.”

“Cứ quyết định thế đi!” Lúc này thư ký Tống mới yên tâm.

Chỉ cần đồng chí Tiểu Tô đồng ý thì anh sẽ có rất nhiều sự lựa chọn, đối với địa điểm lần đầu tiên ra ngoài nhất định phải lựa chọn thật cẩn trọng.

Lúc rời đi, Tô Du hỏi: “Mùi của xà phòng rất thơm, lần sau chúng hãy mua thêm vài cục nhé?”

Thư Ký Tống đỏ bừng cả mặt, có chút chột dạ, anh gật đầu một cách qua loa nói: “Được.”

Anh không nỡ dùng, mỗi ngày đặt ở bên gối nằm để ngửi mùi thơm nên cơ thể không tránh khỏi việc bị ám mùi.

Tất nhiên chuyện này không thể để đồng chí Tiểu Tô biết kẻo cô lại cười nhạo mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận