Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 472. Hiệu trưởng Trịnh 1

Chương 472. Hiệu trưởng Trịnh 1


Cách mở lớp hàng ngày này tuy có thể dạy học tại chỗ nhưng lại có quá ít học sinh hưởng ứng. Hiệu quả công tác không đủ.

Cho nên cô đề nghị, có nên làm một đài phát thanh ở trường học không.

"Tôi nghe nói, Thượng Hải có một số trường học nổi tiếng có đài phát thanh, chỉ cần một căn phòng có micro để đọc bản thảo, thì sinh viên toàn trường đều có thể nghe thấy được. Như thế, chúng ta còn có thể cố định học mỗi ngày nửa tiếng. Làm ít công to."

Đương nhiên cái đài phát thanh mà Tô Du nói không thể so bì được với tương lai, là cái loại giống loa phóng thanh cầm tay đấy. Trước mắt còn sử dụng rất ít, nhưng sau vài năm nữa, một số đội sản xuất sẽ cần dùng đến nó.

Bây giờ bí thư Dương rất hài lòng với công việc bận rộn của Đoàn ủy, sau khi nghe kiến nghị của Tô Du, cảm thấy đây là một ý tưởng mới, liền nói: "Cái này cần nhiều kinh phí không, sợ là phía trường học không phê duyệt."

"Bí thư Dương, công ở đương đại, lợi ở thiên thu. Tiền nhân trồng cây, thế hệ mai sau hưởng bóng mát. Chúng ta không chỉ dùng một lúc mà sau này còn có thể dùng bất cứ lúc nào. Nếu nhà trường gửi thông báo gì đó, đến phòng phát thanh thông báo hiệu quả sẽ càng cao hơn. Nếu hiệu trưởng muốn nói chuyện với học sinh cũng có thể tiến hành nhanh chóng. Hơn nữa, tôi kiến nghị sau khi chúng ta lập ra phòng phát thanh rồi, không chỉ có thể học tập tư tưởng, mà ngày nào cũng có thể cho sinh viên hát Hồng Ca, tiếng hát là thứ làm người ta dễ xúc động nhất. Nếu chúng ta luôn giáo dục học sinh những giá trị đúng đắn, giữ vững tinh thần của Trung ương, ngày ngày nghe lời dạy của đồng chí Chủ tịch vĩ đại. Hãy để ánh mặt trời chiếu sáng trường đại học Giang Đông chúng ta."

"..."

Bí thư Dương cảm thấy bạn học Tô Du này có nhận thức tư tưởng cao hơn cả một lãnh đạo Đoàn ủy như ông ta. Hễ nhắc đến việc giáo dục tư tưởng là mặt mày hớn hở.

"Ý kiến rất hay, nhưng tôi lo rằng hiệu trưởng sẽ không đồng ý."

"Bí thư Dương, nếu ông yên tâm về tôi thì hai chúng ta cùng nhau nói với hiệu trưởng, tôi đảm bảo sẽ cố gắng thuyết phục hiệu trưởng. Đoàn ủy trường chúng ta cần phải có thay đổi, phải phát triển lớn mạnh, để trường học này có thể nhìn thấy được sức ảnh hưởng của Đoàn ủy chúng ta."

Bí thư Dương đẩy mắt kính, sau đó nhìn Tô Du: “Bạn học Tô Du, cô không sợ hiệu trưởng sao?” Ông ta thấy hiệu trưởng cũng thấy căng thẳng nữa là.

"Căng thẳng cái gì. Bí thư Dương, không giấu gì ông, lúc đầu tôi chọn đại học Giang Đông chúng ta còn có một nguyên nhân nưa chính là vì lịch sử huy hoàng của hiệu trưởng. Hoạt động sinh viên năm đó, hiệu trưởng xung phong đi đầu, anh hùng nhiệt huyết, làm phấn chấn lòng người! Nếu có thể nhìn thấy được người mà tôi sùng bái, tôi chỉ cảm thấy kích động thôi."

"... Được rồi, nhưng mà chuyện này có chắc chắn không? Tôi nói cô biết, hiệu trưởng chúng ta rất là dè sẻn, cô thấy cửa trường của chúng ta sắp nát thành thế kia rồi, mà ông ta cũng không nỡ cho tu sửa, nói là trường học là nơi giáo dục dạy học, cái nên chú trọng là chất lượng dạy học, những thứ khác đều không đáng kể."

Tô Du nghiêm túc nói: "Bí thư Dương, ông yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng thuyết phục hiệu trưởng. Nếu như không được… ông cũng đừng trách tôi, tôi chắc chắn sẽ tận hết sức."

Sau một hồi bị Tô Du khoác lác, bí thư Dương lo lắng đưa Tô Du đến văn phòng hiệu trưởng.

Hiệu trưởng Trịnh vừa trở về sau cuộc họp, đang nghiên cứu tài liệu của một dự án vật lý.

Lần này ông ta đến thủ đô chính là vì hội nghị nghiên cứu của dự án này, cho nên mới chậm trễ mấy tháng.

Nghe nói bên Đoàn ủy muốn tìm ông ta, ông ta vội vàng bảo trở lý thu dọn tài liệu lại, rồi mới cho người của Đoàn ủy vào trong.

Nhìn thấy bí thư Dương vào cùng một em sinh viên lạ mặt, hiệu trưởng Trịnh cảm thấy lạ, nói: "Tiểu Dương, có công việc gì sao?"

Bí thư Dương mỉm cười nói: “Chào hiệu trưởng, quả thật có công việc cần báo cáo với ngài.” Ông ta nói lại ngắn gọn việc làm đài phát thanh với hiệu trưởng Trịnh.

Nói xong, lập tức chẳng nói nghĩa khí đẩy Tô Du ra: “Chuyện này là do bạn học Tô Du của hội sinh viên đề xuất, tôi nghĩ cô ấy là chủ tịch của hội sinh viên khóa này, cũng được coi là sinh viên tiêu biểu. Ý kiến cô ấy đề xuất có tính đại biểu nhất định, cho nên khá được xem trọng."

Tô Du mỉm cười nhìn ông ta một cái, bí thư Dương cố gắng đứng thẳng lưng.

Hiệu trưởng Trịnh nhìn Tô Du. Ông ta đã nghe nói đến Tô Du từ trước rồi, lần này được tận mắt thấy người, cũng có vài phần hiếu kỳ.

Quả thật trông không giống sinh viên, mà giống một giảng viên hơn. Khi Tiểu Dương đứng chung với cô có vẻ như không được thuận mắt lắm.

Tô Du thấy hiệu trưởng Trịnh đang nhìn mình, vội vã nói: "Chào hiệu trưởng, tôi là Tô Du, sinh viên khoa Trung Văn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận