Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 474. Dạy học sinh

Chương 474. Dạy học sinh


Ông ta chắp tay sau lưng, nói: "Cô nói cũng rất có lý, tôi phải quay về xử lý một chút. Nhưng mà đồng chí Tô Du, nếu như người khác giành với chúng tôi, cô phải đứng về phía chúng tôi đấy."

Tô Du mỉm cười nói: "Kỳ thực, hội sinh viên chúng tôi cũng dùng nhiều. Nhưng mà bí thư Dương đã mở lời rồi, tôi chắc chắn có thể giúp được Đoàn ủy chúng ta. Đương nhiên, nếu bí thư Dương không xem tôi là người ngoài thì được rồi. "

“Tất nhiên là không.” Bí thư Dương nói câu bảo đảm: “Bạn học Tô Du, sự giúp đỡ của cô đối với Đoàn ủy chúng tôi đã rõ như ban ngày, cô đã là thành viên của Đoàn ủy chúng tôi.”

Bạn học Tô Du rất biết cách nói chuyện, trong tay còn quản lý một đám người của hội sinh viên, làm việc rất là xuất sắc, một người tự mang đội ngũ của mình gia nhập Đoàn ủy, đương nhiên là ông ta rất hoan nghênh. Cơ mà, lời này không thể nói ra ngoài được, chỉ có thể đợi đến lúc tranh cử Đoàn ủy rồi nói.

Nghe được câu đảm bảo của bí thư Dương, Tô Du cảm thấy an tâm, nhưng cô cũng không hẳn là yên tâm. Trước khi mọi chuyện chưa chắc chắn, bất cứ khi nào cũng sẽ có thay đổi.

Do đó, vẫn phải tiếp tục để phía hiệu trưởng Trịnh chú ý đến mình.

Trong lòng Tô Du vẫn còn thở dài, năm đó tại sao không học khoa kỹ thuật chứ, nếu không thì lần này có thể đi đầu thời đại rồi, không có chuyện gì thì sao chép nghiên cứu, chắc chắn sẽ làm chấn động cả trường.

Nhưng mà tính cách này của cô rất khó mà yên tĩnh để nghiên cứu.

Cho nên, có được thì có mất. Đã chọn con đường này thì chỉ có thể đi theo cách của con đường này mà thôi.

Thứ bảy, Tô Du không chờ được câu trả lời từ phía hiệu trưởng Trịnh, cô nghĩ chắc là tới tuần sau rồi.

Chuyện này vẫn chưa quyết định được, trong lòng cô ít nhiều cũng có chút không yên tâm. Cái gọi là trăm kín một sơ, cho dù là có tự tin mấy, cũng có thể lộ ra ở chỗ nào đó. Để đảm bảo chuyện này có thể thành công, cô quyết định ngày mai được nghỉ sẽ đến cục tài chính thành phố nghe ngóng một phen, xem thử có thể tìm được khoản chi phí hỗ trợ nào của thành phố không.

Buổi chiều tan học, cô chỉ thu dọn đồ đạc rồi vội vã đi ngay. Tuần trước không có hẹn, tuần này không thể để đồng chí Đông Chinh đợi lâu được.

Vừa bước ra khỏi ký túc xá, Lý Bình đã vội vàng đuổi theo.

Tô Du nói: "Chuyện gì thế?"

"Chị Tô Du, em định dạy thêm cho em trai em gái em, còn mấy đứa nhỏ hàng xóm nữa. Em muốn quản thúc bọn chúng, chị có kiến nghị gì không?"

Dạy học sinh?

Tô Du nhìn Lý Bình: “Vậy thì phải xem mục đích dạy học của em rồi. Nếu như muốn dạy tốt bọn chúng, thì cũng hơi khó đấy, vài lời không nói rõ được. Nếu em muốn dạy dỗ bọn chúng, thế thì dễ rồi, giương cao ngọn cờ giáo dục, làm bất cứ việc gì cũng đều đúng. Chẳng hạn như cá lớn nuốt cá bé, cá bé nuốt tép. Em quản thúc không được thì sẽ có người quản thúc. Sau đó đánh một trận thì cho một quả táo. Thỉnh thoảng khen cái này, phê bình cái kia, khiến bọn chúng xích mích, đợi khi bọn chúng cãi nhau rồi, em đứng ở giữa hòa giải, thể hiện ra điểm xuất chúng của em. Đợi khi em làm được điều này rồi... "

Hai mắt Lý Bình phát sáng nhìn cô.

Tô Du mỉm cười: “Em chính là đối tượng mà bọn chúng cần phải lôi kéo. Đến lúc đó muốn dạy dỗ bọn chúng thì rất dễ thôi. Bạn học Lý Bình, em phải nhớ, không có kẻ thù mãi mãi, cũng không có bạn bè mãi mãi. Chỉ cần người có thể dùng được thì đều là bạn của em. Đương nhiên, nếu như thật sự không muốn dùng, thì hãy để nó không có bạn bè."

Thằng đầu gấu trong đại viện quân khu, không thể để đồng chí Lý Bình làm bậy mà thật sự đắc tội với nó được. Trở thành kẻ địch chung của cả đại viện thì không hay. Phải bện thành một sợi dây, sau này sẽ có rất nhiều lợi ích.

Thư ký Tống nhìn người yêu mình và con gái của tư lệnh Lý nói chuyện xong, cuối cùng cũng đi tới, dìu người yêu lên xe.

Sau khi ngồi lên xe, Tô Du liền ôm eo của thư ký Tống thở dài: “Đồng chí Đông Chinh, em cảm thấy mình dạy hư một đứa bé ngoan rồi."

“Ừm.” Thư ký Tống hoàn toàn không tin. Đồng chí Tiểu Tô có hư cũng chỉ có mức đó, cũng không gọi là hư. Người do cô dạy có thể hư tới mức nào chứ?

Tô Du dựa vào lưng anh thì thầm: "Nhưng mà tương lai, có lẽ chỉ có như thế mới có thể tốt hơn một chút."

Thư ký Tống nghe không rõ hỏi: "Em vừa nói gì?"

"Em đang nói, đồng chí Đông Chinh, anh mất mấy năm mới có thể ngồi lên vị trí bí thư Khâu vậy."

"..." Thư ký Tống đột nhiên cảm thấy như bị núi Thái Sơn đè xuống.

Bao nhiêu thời gian, ít nhất là năm, sáu, bảy hoặc tám năm? Ở độ tuổi anh, rất nhiều người vẫn còn đang lăn lộn ở cơ sở, còn anh là do có điều kiện cứng về mọi phương diện nên mới có thể ngồi lên vị trí như bây giờ.

"Đồng chí Đông Chinh, anh phải cố gắng lên."

"Biết rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận