Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 477. Học lái xe 2

Chương 477. Học lái xe 2


Tô Du bỗng chốc sững sờ. Khi tối quay về, đồng chí Đông Chinh lại đề xuất dạy cô chạy xe đạp, lý do là sau này anh phải đi công tác ngoài, Tô Tiểu Chí thì làm quân nhân rồi, Tô Đại Chí lại không đáng tin. Cho nên quyết định trước khi rời đi sẽ dạy cho Tô Du biết chạy xe đạp. Sau này khi anh không còn ở đây nữa, Tô Du cũng có thể tự mình đi học.

Lúc đó Tô Du nghĩ cũng có lý, nhưng khi tới công chuyện rồi mới thấy hối hận, lo sợ bị ngã.

“Đồng chí Đông Chinh, anh thật quá đáng. Em không đồng ý.” Tô Du nghiêm khắc phê bình.

Thư ký Tống: "..." Anh sờ sờ đầu, bất lực nói: "Anh hứa sẽ đỡ em, tuyệt đối sẽ không ngã. Nếu như bị ngã, anh làm tấm đệm cho em."

Tô Du suy nghĩ một hồi, mới miễn cưỡng gật đầu.

Ai bảo cô không nghĩ ra mà cho Tiểu Chí đi bộ đội. Mấy tháng nữa thì Đại Chí cũng làm cha rồi. Không thể giành với bé con nhà người ta được. Đồng chí Đông Chinh lại sắp đi công tác ngoài vùng.

Tô Du cảm thấy xung quanh mình càng ngày càng ít người.

Phải cố gắng tiến lên, vì tài xế. Vì xe hơi.

Kỹ năng lái xe của Tô Du chỉ là nửa vời. Cô là người đã mấy mươi tuổi rồi, lúc mười mấy tuổi đã biết chạy xe, nhưng lái không tốt, sau này thì có xe riêng đưa đón, nên hoàn toàn vứt cái kia sang một bên. Lúc này xe đạp lại rất cao, cô cưỡi lên trên, chiếc xe cứ lảo đảo, vẹo vọ.

Thư ký Tống vẫn luôn ở bên cạnh dìu tay cầm cho cô. Nhìn thấy dáng vẻ loạng choạng của cô, bản thân thư ký Tống cũng toát mồ hôi hột. Cũng không dám buông lỏng tay ra, sợ sẽ làm người ta bị ngã.

Tô Du vươn tay lau mồ hôi trên trán, miễn cưỡng nắm chặt tay cầm. Sau khi luyện tập được mấy tiếng, cũng dần dần làm chủ được nhịp điệu. Ít ra có thể ổn định được đầu xe, để nó không chao đảo nữa.

Cả hai người đều thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi tập luyện xong, hai người lại đến tiệm cơm Phương Đông ăn sủi cảo. Vừa bước vào tiệm, thì thấy thư ký Châu cũng đang dùng cơm cùng người khác.

Sau khi Tô Du nhìn thấy người đang dùng bữa với thư ký Châu, cô nhướng mày, rồi nhìn sang thư ký Tống.

Lọ giấm này đừng có đổ đó.

Kết quả là, thư ký Tống vẫn thần thái như thường bước vào bên trong tiệm cơm, thư ký Châu thấy hai người bước vào liền mỉm cười chào hỏi.

Đội trưởng Lý đang ăn cùng anh ta cũng đứng dậy.

“Thư ký Tống, các người cũng đến dùng bữa à.” Đội trưởng Lý mỉm cười nói. Anh ta liếc nhìn về phía Tô Du, nhưng không còn thận trọng và căng thẳng như trước.

Thư ký Tống cười nói: "Ừ, sắp phải đi học rồi, tới đây ăn một bữa rồi chuẩn bị đi học."

Thư ký Châu nhìn hai người cười: “Có muốn ngồi cùng không, đúng lúc bàn chuyện chính?"

"Hôm nay thôi vậy, khó khăn lắm mới được nghỉ, anh cứ để tôi nghỉ ngơi đi."

Thư ký Châu cười ha ha: “Được được được, vậy tôi và lão Lý ăn đây."

Nói rồi, anh ta lại cùng đội trưởng Lý quay về chỗ ăn cơm.

Thư ký Tống đưa Tô Du đi tìm một cái bàn thật xa rồi ngồi xuống, nhìn thư ký Tống, rồi nhìn thư ký Châu.

“Nhìn cái gì vậy?” Thư ký Tống nói.

Tô Du nói: “Em xem thử có chỗ nào lạ không.” Sau đó lại tiến sát gần thư ký Tống: “Anh và đội trưởng Lý biết nhau từ khi nào vậy?”

“Em còn nhớ đội trưởng Lý à.” Thư ký Tống có hơi ghen tị.

Tô Du cười tủm tỉm: “Cái gì chứ, không phải chỉ nói vài câu thôi sao. Nhìn bộ dạng anh kìa." Cô tự thấy mình không có gì phải hổ thẹn với lòng, lúc đầu khi gặp được đội trưởng Lý cũng không có để lại mấy cái tư tưởng mờ ám gì đó cho người ta. Vô cùng trong sáng.

Thư ký Tống mím môi. Anh cảm thấy nếu ngay từ đầu không phải anh nhanh chóng tỉnh ngộ, thì lúc này không chừng không có chuyện của anh rồi.

"Ăn cơm trước, ăn xong rồi anh nói với em. Còn nữa, không được nhìn phía sau."

Tô Du giật giật khóe miệng, xụ mặt nói: "Đây là ra lệnh cho em à?"

Thư ký Tống đột nhiên sợ rồi: “Không, là đang cầu xin em."

"..."

Ăn sủi cảo xong, thư ký Tống đưa Tô Du rời đi. Trước khi đi, đội trưởng Lý và thư ký Châu vẫn còn đang uống rượu trò chuyện. Nhìn thấy thư ký Tống và Tô Du rời đi, họ mỉm cười vẫy tay chào.

Rời khỏi tiệm cơm, ngồi lên xe đạp. Tô Du liền nói: "Rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

Thư ký Tống ung dung đạp xe: “Không phải anh sắp đi công tác sao, sơ bộ định ở huyện Long Châu. Trước khi đi, anh không thể không chuẩn bị gì cả. Cho nên trước mắt đã sắp xếp một số người qua đây. Lực lượng vũ trang và tài chính đều có người rất có tiếng nói. Đội trưởng Lý chính là một trong số đó. Bây giờ anh ta chỉ là một đại đội trưởng, nếu như đi đến huyện, không lâu sau thì có thể tranh được chức cục trưởng rồi. Tương lai cá nhân anh ta gắn liền với anh, em nói xem bọn anh có quen không?"

Tô Du cảm thấy cô vẫn đánh giá thấp đồng chí Đông Chinh này. Trước đây còn lo sẽ đổ hũ giấm, kết quả người ta lại công tư phân minh như thế.

Không đúng..: “Tại sao lại là đội trưởng Lý?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận