Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 478. Thật lòng đối đãi

Chương 478. Thật lòng đối đãi


Thư ký Tống ra vẻ nghiêm túc nói: "Lão Châu có quan hệ tốt với anh ta, đáng tin cậy. Cố ý lấy lòng lão Chu."

Tô Du gật đầu: “Thế thì tốt, em còn tưởng anh lo lắng có người đục tường nhà anh, cướp người đi rồi chứ."

“Ha ha, sao có thể chứ?” Thư ký Tống mỉm cười tự tin: “Anh rất có lòng tin với em."

Tất nhiên, với người khác thì là câu chuyện khác rồi.

Tô Du cũng không thèm vạch trần anh, mà hùa theo: "Em cảm thấy không chỉ bên cục cảnh sát có sắp xếp, tốt nhất là bên đoàn dân quân cũng có người có tiếng nói."

Thư ký Tống gật đầu: “Tuần sau anh sẽ đến huyện Long Châu để bàn về chuyện lâm sản. Đến lúc đó sẽ tiếp xúc với một số đội sản xuất."

Nghe thư ký Tống nhắc đến lâm sản, Tô Du nói: “Đồng chí Đông Chinh, bản kế hoạch lâm sản anh làm trước đây, không phải là để chuẩn bị cho chuyến công tác này sao."

Thư ký Tống nói: "Khụ khụ, thuận tiện mang theo thôi. Anh là đồng chí tốt, chính trực vô tư, vì dân phục vụ."

Tô Du mỉm cười, nhéo eo anh một cái: “Lão hồ ly.” Chẳng sai tí nào!

Biết thư ký Tống nỗ lực cố gắng tiến bộ như thế, Tô Du cũng có chút khẩn trương. Xuất phát điểm ban đầu của cô ban đầu thấp hơn đồng chí Đông Chinh, bây giờ muốn đuổi kịp thì phải bỏ ra rất nhiều.

Tất nhiên cô cũng thích loại cảm giác cạnh tranh anh đuổi tôi chạy như thế này. Hưởng thụ quá trình cùng nhau tiến bộ giữa hai người yêu nhau.

Sau giờ học hôm thứ hai, Tô Du tổ chức một cuộc họp hàng ngày cho hội sinh viên, tìm Lý Bình để lấy báo cáo tổng kết học tập tư tưởng đến Đoàn ủy báo cáo.

Nhìn thấy bản báo cáo tổng kết gọn gàng ngăn nắp, Tô Du còn đảm bảo cho Lý Bình, thứ sáu tuần này sẽ mở cuộc họp, tuyên bố cô ấy chính thức trở thành thư ký chủ tịch hội sinh viên.

“Em cảm thấy làm được không, liệu có ảnh hưởng đến việc học của em?”

Lý Bình nói: “Chị Tô Du, em có thể làm được. Em thích làm việc mà."

Tô Du cười nói: "Được rồi, bây giờ làm nhiều vào, sau này làm lãnh đạo của người khác thì có người thay em làm việc rồi."

"Chị Tô Du, sau này em muốn nhập ngũ."

“Sao đột nhiên lại có suy nghĩ này?” Tô Du tò mò hỏi, cô biết trước đây Lý Bình vẫn rất thích viết bản thảo, cô luôn cho rằng Lý Bình sẽ đến tòa soạn báo. Hơn nữa dáng vẻ này của Lý Bình, trông không giống một nữ chiến sĩ lắm.

"Em muốn trở thành một người giống như cha em. Ở nhà nói là làm, bên ngoài cũng được người ta nể trọng hơn. Em không muốn phải nhìn mặt người khác. Chị Tô Du, cũng may chị giúp em, em mới có thể nhanh chóng tìm được mục tiêu của mình. Sau này đợi em vượt hẳn mọi người rồi, em cũng sẽ giúp đỡ cho chị.”

Tô Du: "... Em đã nghĩ kỹ rồi?"

“Ừm!” Lý Bình cười gật đầu: “Đã nghĩ rất kỹ càng."

Hôm qua nhìn thấy sân nhà đầy trẻ con, nhìn thấy trong những đứa trẻ này đều có lý tưởng của mình, rất nhiều đứa muốn làm quân nhân, sau này làm đại thủ trưởng. Còn có đứa muốn làm nhà khoa học, muốn làm quan lớn, Lý Bình cảm thấy mình không thể thua kém những đứa trẻ này được.

Cô ấy muốn cả đời này đều phải mạnh mẽ hơn bọn họ, đứng cao hơn bọn họ, sau này sẽ không ai dám đưa tay chỉ đầu cô ấy nữa.

Tô Du nhìn cô ấy một lúc rồi nói: “Chị không biết tư tưởng mà chị truyền dạy cho em có đúng không, nhưng ít nhất, nếu sau này gặp phải người đối xử tốt với em, em cũng phải mở rộng lòng mình. Suy cho cùng thì trên thế giới này, vẫn còn rất nhiều người tốt.

“Em biết, giống như chị Tô Du vậy.” Lý Bình khẽ mỉm cười. Cô ấy rất ít khi cười, nhưng khi đối diện với người tốt với mình, cô ấy sẵn sàng thật lòng đối đãi.

Đặc biệt là những người đã cho cô ấy tìm thấy hướng đi trong cuộc sống và bước ra khỏi vũng lầy của quá khứ, cô ấy sẽ ghi nhớ cả đời này.

Nhìn thấy Lý Bình coi cô như quân sư cuộc đời, Tô Du ho khan một tiếng, có chút không nói nên lời.

Cô thật sự không ngờ lại dạy con người ta thành thế này. Cũng không suy nghĩ vĩ đại như Lý Bình. Trước đây là một người hướng nội, bây giờ lại có ý chí trở thành nữ chiến sĩ, cũng không biết như thế có tốt hay không.

Tội quá tội quá. Hi vọng sau này các chiến hữu cách mạng tương lai của Lý Bình sẽ không trách cô.

Khi Tô Du đến văn phòng Đoàn ủy thì trút bỏ hết những phiền não trong lòng, dù sao thì bây giờ Lý Bình trông vui vẻ hơn trước rất nhiều.

Cho dù tệ cũng không thể tệ hơn quá khứ được.

Trong Văn phòng Đoàn ủy, Bí thư Dương đang bận rộn suy nghĩ về việc thành lập đài phát thanh trong khuôn viên trường. Nhìn thấy Tô Du đi tới, lập tức đứng dậy nói: "Bạn học Tô Du, nhanh nhanh nhanh, tôi đang định tìm cô đấy."

Giáo viên trong Đoàn ủy của hai trường khác nhìn ông ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận