Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 480. Không mấy vẻ vang

Chương 480. Không mấy vẻ vang


Hôm thứ năm, Tô Du nghe tin vui từ bí thư Dương, nhà trường đã phê duyệt đơn của bọn họ, đài phát thanh cũng bắt đầu xây dựng.

Nhờ nỗ lực của bí thư Dương, đài phát thanh hiện thuộc quyền quản lý của Đoàn ủy.

Sắc mặt của bí thư Dương vô cùng mừng rỡ: “Bạn học Tô Du, đơn gia nhập Đoàn ủy của cô, ta đã thay cô nộp rồi. Trước tiên hoan nghênh cô gia nhập tổ chức của chúng tôi."

Tô Du lộ vẻ hào hứng: “Cảm ơn tổ chức đã chấp nhận, tôi sẽ cố gắng hết sức để làm tốt công việc của mình, cống hiến cho sự nghiệp của Đoàn ủy.”

Vì đặc thù của Đoàn ủy, người muốn tham gia vào Đoàn ủy phải do hiệu trưởng Trịnh phê ký.

Sau khi nhìn thấy tên của Tô Du, hiệu trưởng Trịnh mỉm cười lắc đầu, sau đó viết chữ chấp thuận lên đó. Ông ta cảm thấy nếu cô sinh viên này sống ở thời đại trước giống ông ta, dự là sẽ khiến kẻ địch phải đau đầu đây.

Ông nhớ đến lứa học trò mà ông đã dạy dỗ, những gương mặt trẻ đã hy sinh cho công cuộc phục hưng đất nước.

Tin tức về việc Tô Du trở thành cán bộ Đoàn đã sớm được thông báo trên bảng tin tuyên truyền.

Với thân phận một sinh viên trở thành giảng viên của Đoàn ủy, đây là đãi ngộ mà chỉ khi vừa dựng nước đang cần gấp những sinh viên nhân tài cống hiến mới có thôi. Trong nhiều năm nay, sinh viên muốn đạt đến vị trí này thật sự không dễ.

Ánh mắt của những thành viên trong hội sinh viên ngước nhìn Tô Du có chút ngưỡng mộ.

Đặc biệt là những thành viên cũ như nhóm của Chu Ngọc, tận mắt chứng kiến Tô Du từng bước từng bước bước lên. Từ một sinh viên năm nhất bình thường, trở thành giảng viên của Đoàn ủy.

Trong âm thầm, Lý Bình tìm đến Tô Du: “Chị Tô Du, chúc mừng chị đã được như ý nguyện."

Tô Du viết kế hoạch làm việc mới vào sổ tay và nói: "Ý muốn mãi mãi sẽ không thể thành hiện thực được. Chỉ là một mục tiêu nhỏ tạm thời. Em Lý Bình à, nên có yêu cầu cao với bản thân. Chẳng hạn như em sắp trở thành thư ký của chủ tịch, nhưng mục tiêu của em nên là, khi nào mới có thể thay thế chức chủ tịch hội sinh viên của chị.”

Lý Bình: "..."

Vào thứ sáu, hội sinh viên mở cuộc họp, Tô Du chính thức thông báo rằng Lý Bình được bổ nhiệm làm thư ký cho chủ tịch hội sinh viên.

Theo lý mà nói, cương vị này cần có cạnh tranh. Nhưng ban đầu là Hứa Lệ Lệ bắt đầu, cương vị này cũng là trường học dành riêng cho Hứa Lệ Lệ. Cho nên lúc này Tô Du trực tiếp bổ nhiệm cho Lý Bình, mọi người cũng không cảm thấy kỳ lạ.

Hơn nữa, từ khi Tô Du lãnh đạo hội sinh viên, hội sinh viên đã phát triển rất nhanh, bây giờ cô lại càng tiến thêm một bước, có tiếng nói nhất trong hội sinh viên. Mọi người cũng vô cùng tin tưởng cô.

Vì thư ký Tống cuối tuần phải đi công tác nên thứ bảy này Tô Du chỉ đành cùng người khác ngồi xe buýt đi về. Cô cảm thấy mình thật sự cần phải học cách đi xe đạp rồi.

Cảm giác dựa dẫm vào người khác không dễ chịu gì mấy.

Dù gì thì kiếp trước dù cô có mời tài xế riêng nhưng vẫn biết lái xe.

Ngồi trên xe, mọi người đều đang cầm sách đọc. Tô Du nhắm mắt tĩnh tâm. Còn khuyên mọi người: "Đọc sách trên xe không tốt cho mắt. Sau này sẽ phải đeo kính đấy".

Nghe Tô Du nói vậy, Vương Hiểu Lỵ hào hứng nói: "Đeo kính tốt mà. Em muốn đeo nhưng cha em không cho em đeo, ông nói mắt nhìn thấy được rồi, đeo kính phí tiền.”

Tô Du nói những ai có đôi mắt tốt sẽ không cảm nhận được nỗi đau khổ của việc đeo kính.

Lý Bình thì không dám đọc nữa, sau này cô ấy muốn đi bộ đội, nếu thị lực kém thì không đi lính được nữa rồi.

Thấy Lý Bình cất sách, Vương Hiểu Lỵ cũng dứt khoát cất luôn sách vào cặp, bây giờ cô ấy cũng đã nghe được một số chuyện liên quan đến Lý Bình ở đại viện, cho nên cũng dần dần muốn gần gũi với cô ấy hơn.

Ba người chỉ đi cùng nhau một đoạn, nhà Tô Du khá gần nên cô xuống xe trước tiên. Cô ngoảnh đầu nói với hai người Vương Hiểu Lỵ: “Hai người cứ trò chuyện, chị xuống xe trước đây.”

Vương Hiểu Lỵ và Lý Bình áp người lên cửa sổ vẫy tay tạm biệt cô.

Tô Du đi rồi, Vương Hiểu Lỵ dịch người đến chỗ của Lý Bình ngồi xuống: “Lý Bình, nhà chúng ta gần nhau, sau này tôi có thể đến nhà cô chơi được không?"

Lý Bình khẽ mím môi cười: “Được chứ, nhưng gần đây tôi hơi bận, phải ở nhà kèm em trai em gái học. Khi nào có thời gian tôi gọi các cô đến chơi nhé.”

Vương Hiểu Lỵ nghe vậy cũng không nói gì thêm nữa. Cô ấy cũng biết rằng động cơ của mình không mấy vẻ vang.

“Lý Bình, tình cảm giữa cô và chị Tô Du tốt thật.” Cô ấy ngưỡng mộ nói.

Lý Bình cười nói: "Chị Tô Du rất tốt với mọi người. Nhưng đúng thật chị đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Những ai giúp đỡ tôi, tôi đều khắc ghi trong lòng. Nhưng không ai có thể sánh được với chị Tô Du.”

Cô biết nhà Vương Hiểu Lỵ cũng ở gần khu quân sự, có lẽ cô ấy cũng biết hoàn cảnh của gia đình mình. Trước đây, Vương Hiểu Lỵ rất hiếm khi tiếp xúc với cô. Mặc dù chị Tô Du không nói nhưng cũng từng ám chỉ là đã biết hoàn cảnh của gia đình cô. Nhưng chị Tô Du lại chẳng hề bỏ rơi cô mà còn kiên nhẫn chỉ dạy, giúp đỡ.

*Tối nay bạo 30 chương nữa nha mọi người ^^
Bạn cần đăng nhập để bình luận