Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 482. Bà Lưu đến nhà 2

Chương 482. Bà Lưu đến nhà 2


Đương nhiên, ở nhà lão Tô bà ta không dám làm vậy. Người chị chồng của nhà họ Tô này đâu phải là người tầm thường, chưa nói đến việc nhà bà ta sau này còn phải nương nhờ nữa, chỉ nói đến mỗi tháng được mười lăm tệ là bà đã thấy không nỡ rồi.

"Chị của Mai Tử à, tôi chỉ nói vậy thôi. Như vậy rất tốt. Cứ làm theo thói quen của các người cũng rất tốt.”

Tô Du cười nói: "Bác gái nói vậy là đúng đấy. Mỗi nhà mỗi cảnh, nếu như bác quen với quy tắc của nhà lão Tô, lo nghĩ cho Tiểu Mai nhiều hơn thì sau này tôi sẽ bảo Tiểu Mai chăm sóc tuổi già cho bác. Chắc chắn tốt hơn ở nhà họ Lưu. Nếu như bác cảm thấy nhà lão Tô không ổn, muốn trở về nhà họ Lưu, tôi cũng sẽ bảo Đại Chí chở bác về.”

Bà Lưu gượng gạo đáp một tiếng.

Ăn cơm xong, bà Lưu kéo con gái hỏi: "Nhà lão Tô còn có quy tắc gì nữa, con nói mẹ xem thử. Theo mẹ thấy thì nhà chồng của con nhiều chuyện thật đấy, khi không lại đặt ra quy tắc.”

Lưu Mai kéo tay bà ta nói: "Mẹ, nhà lão Tô chúng con chỉ có một quy tắc thôi. Mẹ nhớ cho kỹ đó. Nếu không chị cả mà tức giận thì đến lúc đó chúng ta đều ăn mất ngon. Con rất hy vọng mẹ có thể để con nở mày nở mặt ở nhà chồng. "

Bà Lưu nói: "Quy tắc gì?"

"Ở nhà lão Tô, chị cả nói thế nào thì là thế ấy!"

Bà Lưu: "..."

Sau bữa cơm này, bà Lưu đã chính thức vào việc. Rửa bát dọn dẹp vệ sinh, làm rất gọn gàng sạch sẽ đâu ra đấy. Bà ta cảm thấy ở đây cũng rất tốt.

Ở nhà mệt chết đi được, làm trâu làm ngựa mà chẳng có lợi lộc gì. Còn phải bỏ tiền ra nữa chứ. Đến nhà lão Tô thì không có quá nhiều việc, ăn ngon mặc ấm, còn có tiền. Kệ đi, quy tắc thì quy tắc thôi. Người ta là sinh viên, là cán bộ, quá chuẩn còn gì.

Tô Lâm nhìn thấy công việc của mình bị cướp mất, trong lòng có chút ấm ức.

Một tháng mười lăm đông, nếu như cho cô bé thì tốt biết bao nhiêu. Cô bé có thể mua rất nhiều quần áo đẹp, rất nhiều văn phòng phẩm mới. Nói không chừng cỡ mấy năm cô bé còn để dành được một khoản.

Buổi chiều, cô bé lén lút mò vào phòng của Tô Du, nhỏ giọng than phiền chuyện này.

Tô Du đang học bài, bị quấy rầy khiến cô có chút không vui, cô xụ mặt nói: "Tiền đồ chỉ có vậy thôi sao. Nếu như em có lòng như vậy chi bằng dành vào việc học đi. Suy nghĩ làm sao vun đắp quan hệ bạn bè, quan hệ thầy trò. Anh nhỏ em bây giờ là quân nhân, anh lớn thì đã là cán bộ nhỏ trong nhà máy, chị cũng đang học đại học, em nói xem, sau này em làm gì?”

Tô Lâm: "... Làm công nhân?"

“Học sinh trung cấp rất nhiều, em muốn làm công nhân thì làm được sao?”

"... Chị, chị không giúp em sao?"

"Em nói ưu điểm của em thử xem rồi chị sẽ giúp em. Anh nhỏ em khỏe mạnh, có thể làm việc nặng. Đi cán bộ còn có thể đánh địch. Anh lớn em thật thà chịu khó, làm việc ở kho hàng cũng ổn. Còn em?”

Tô Lâm nghẹn đỏ mặt, suy nghĩ hồi lâu cũng không biết mình có thể làm gì.

Tô Du nói: "Nghĩ không ra phải không, mau về phòng đọc sách. Nếu như em tốt nghiệp hạng nhất trường, chị sẽ giúp em vào nhà máy làm công nhân chính thức.”

"..." Tô Lâm vội vàng trở về phòng ôn bài. Chẳng dám nghĩ ngợi gì nữa.

Hạng nhất, hạng nhất hạng nhất ...

Đuổi Tô Lâm đi rồi, Tô Du cầm tách trà lên uống một hớp, sau đó nhìn đồng hồ, thấy không còn sớm nữa nên bắt đầu thu dọn đồ đạc quay lại trường học.

Nhớ đến đồng chí Đông Chinh đang đi công tác ở dưới quê, cũng không biết tình hình ra sao rồi.

Thư ký Tống đã ở huyện Kim Hà được hai ngày.

Tình hình ở huyện Kim Hà còn tệ hơn huyện Bảo Điền, dù sao thì lúc trước huyện Bảo Điền nhờ có anh giúp đỡ cho nên phía lão Nghiêm đã gần như được cải thiện. Còn huyện Kim Hà vẫn đang chịu ảnh hưởng của thiên tai. Đâu đâu cũng đầy rẫy kẻ bất lương.

Anh ngồi trên chiếc xe hơi do huyện lị sắp xếp, đi đến công xã bên dưới tìm sở trưởng công xã để bàn chuyện lâm sản.

Biết anh đến đây để bàn chuyện lâm sản, các lãnh đạo công xã đã đón tiếp rất niềm nở và dẫn anh thăm quan làng xã.

Các công xã lân cận biết có người như vậy đến đều nhốn nháo chạy đến định mời anh đến công xã của mình dạo xem.

Thư ký Tống thì không đồng ý bừa được, dù sao lần này đến đây chủ yếu là khảo sát môi trường xung quanh, tiện thể xem thử những người nào thích hợp để lôi kéo, những người nào thích hợp tống đi.

Trong khoảng hai ngày này, anh chỉ chọn được một vài thư ký công xã trông có vẻ thật thà trung thực để nói về tình hình địa phương. Sau đó ở lại nhà một đội trưởng đội sản xuất ở công xã Lâm Thủy, có ý muốn hỏi đến tình hình xây dựng nông binh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận