Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 483. Tú tài của thôn

Chương 483. Tú tài của thôn


Đội trưởng đó nói: "Việc xây dựng nông quân không tốt lắm. Hiện nay khắp nơi đói kém, tìm được nông binh không phát tiền lương thì cũng phải cho họ được một bữa ăn. Công xã không có lương thực, những nông binh này đều là nông binh tự phát trong đội sản xuất ở địa phương. Nhưng nếu như công xã có việc gì chỉ cần gọi một tiếng, tất cả đều sẽ nghe. Nhưng rốt cuộc vẫn không tiện. Lãnh đạo, lâm sản lần này chúng tôi chắc chắn sẽ làm thật tốt, tuy không nhiều bằng những đội sản xuất ở gần núi nhưng chúng tôi chắc chắn sẽ tranh thủ, không làm chậm trễ cấp trên đâu. Cậu phải đổi cho chúng tôi nhiều lương thực một chút nhé. Chúng tôi đều nhờ vào lương thực qua mùa đông này thôi.”

Thư ký Tống mỉm cười nói: "Đương nhiên không thành vấn đề. Chuyện này do tôi phụ trách, biết được các đồng chí đang gặp khó khăn, tôi chắc chắn phải giúp rồi.”

Nghe thư ký Tống nói vậy, đội trưởng mỉm cười nói: "Vậy chúng tôi có thể an tâm rồi. Trông chờ vào lương thực cứu đói của tổ chức cả đấy.”

Thư ký Tống nói: “Nếu tổ chức đem lương thực đến, lúc công xã tuyển binh, đội sản xuất sẽ có người đi chứ?”

“Đương nhiên, nếu như có thức ăn. Công xã sẽ nhanh chóng lôi kéo được một đội ngũ nông binh công xã. Cậu không biết à, nếu như công xã không có tay sai, chuyện cũng không dễ giải quyết. Có một vài đội sản xuất có cùng một họ. Lúc trước có một lão tổ tông, thực hiện chế độ gia tộc gì đó. Công xã tuyên truyền thì hoàn toàn chẳng thực hiện theo. Năm ngoái đội sản xuất kế bên còn có người làm cái gì mà “quả phụ thẩm đường”, nông binh của đội sản xuất chúng tôi phải đến cứu nguy. Suýt chút nữa là đánh nhau rồi.”

Thư ký Tống đưa cho ông ta một điếu thuốc, đội trưởng chưa từng hút điếu thuốc nào ngon như vậy, không nỡ hút mà kẹp ở vành tai. Thư ký Tống liền nhét vào tay ông ta nửa bao thuốc còn lại, đội trưởng xúc động lấy diêm châm một điếu rồi vội vàng rít một hơi.

"Lãnh đạo, sao cậu không hút thuốc?"

“Không thích hút thuốc.” Cai thuốc từ lâu rồi.

Thư ký Tống lại nói: “Tôi nghe nói có một vài nơi một mẫu sản xuất được vạn cân. Sao chỗ các người lại không có cơm ăn?"

Con người ta thả lỏng nhất khi hút thuốc, đội trưởng chẳng nghĩ ngợi gì mà nói: “Con khỉ, cái gì mà một mẫu sản xuất vạn cân, toàn là ăn không ngồi rồi nói mấy lời nhảm nhí. Chúng tôi trồng trọt cả nửa đời người, chưa từng gặp kiểu đó.” Dường như cảm thấy nói mấy lời này với thư ký Tống không thích hợp cho lắm, ông ta lại cười nói: “Ha ha, tôi chỉ nói bừa vậy thôi. Lãnh đạo, cậu đừng chấp nhặt với tôi nhé. Tôi không có văn hóa lắm, lúc trước từng ở trong đội du kích, cái miệng này cứ thích nói bậy vậy đấy.”

Thư ký Tống cười hòa nhã: “Nói mới nhớ, tôi cũng xem như một nửa là quân nhân. Tôi lớn lên ở căn cứ địa.”

“Ôi chao, là Hồng Tiểu Qủy đấy ư?” Lão đội trưởng kích động nói.

Dường như cảm thấy thân phận của thư ký Tống đáng tin tưởng, ông ta nói chuyện cũng không kiêng dè nữa: “Tóm lại chúng tôi cũng chẳng biết cấp trên muốn gì nữa. Chăm chỉ trồng trọt thì bị phê bình, làm mấy chuyện ăn không ngồi rồi thì lại được làm quan lớn. Tôi biết, đây chắc chắn là do công xã và huyện lỵ làm loạn. Tỉnh lị chắc chắn không biết. Nếu không lãnh đạo cậu đây cũng sẽ không đến giúp chúng tôi.”

Thư ký Tống không có ý kiến gì nhưng lại hỏi: "Chỉ mỗi ông nghĩ như vậy hay mọi người đều thế?”

"Có vài người nghĩ vậy, có vài người lại không nghĩ như vậy. Nói chung những người cùng làm việc chung mà tôi quen biết thì nghĩ như vậy đó. Những người khác... chúng tôi cũng không quản được. Năm ngoái còn có người chạy nạn, công xã bắt chúng tôi quản lý người trong đội cho tốt, không để cho bọn họ chạy nạn. Chúng tôi đã giữ người lại rồi. May mà cấp trên cũng cung cấp cho chúng tôi thực phẩm cứu trợ, tốt xấu gì cũng không chết đói. Được ăn no bụng thì chúng tôi cũng chẳng lo nhiều như thế làm gì nữa.”

Thư ký Tống nghe đến đây, ít nhiều cũng có hơi nắm chắc.

Người bình dân không đòi hỏi gì cao, họ chỉ mong có ăn. Chỉ cần có thể cung cấp thực phẩm cho họ, xây dựng đoàn nông binh không thành vấn đề. Chỉ cần thành lập được đoàn nông binh, cộng thêm cục công an huyện, có hai đội ngũ này thì việc quản lý đội sản xuất không nghe chịu nghe chỉ huy bên dưới cùng với tàn dư phong kiến sẽ không có gì đáng ngại nữa.

Ngày hôm sau, thư ký Tống lại đi một vòng đội sản xuất, anh cảm thấy bản thân nếu như đến đây làm việc, sau này chuyện cần làm chắc chắn không ít.

Khi đi ngang qua chuồng bò của đội sản xuất, anh phát hiện vậy mà lại có người sinh sống ở trong đó.

Đội trưởng giới thiệu: "Người này trước đây là tú tài của thôn. Lúc trước còn là địa chủ nhỏ nữa. Bên trên có chủ trương, phải thực hiện lao động cải tạo với những người này. Nên chúng tôi đã sắp xếp ông ấy ở đây cải tạo.”

Thư ký Tống nói: "Trước đây đã từng hại người trong thôn chưa?"

"Không có, là tú tài thôi. Nhắc mới nhớ, trước đây ông ấy còn dạy học ở trong thôn nữa. Tóm lại không phải là nhân dân lao động, cấp trên nói thế nào, chúng ta cứ làm thế ấy đi.”

"..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận