Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 486. Công lao

Chương 486. Công lao


Lúc không có ai, Lý Bình nói với Tô Du, "Chị Tô Du, cuối cùng em cũng biết vì sao chị lại đề ra việc làm hoạt động xã đoàn rồi. Thì ra là vì tác dụng này. Khiến người nhàn rỗi bận rộn hơn, cũng sẽ không gây chuyện được nữa."

". . ." Tô Du nhướng mày, không không không, cô cũng không nghĩ như vậy. Cô chỉ muốn người dưới quyền quản lý của mình càng ngày càng nhiều mà thôi. Cô cười nói với Lý Bình, "Em hiểu là được rồi. Lý Bình à, em tiến bộ rất nhiều đấy. Chăm chỉ nỗ lực, chờ sang năm chị sẽ nhường chỗ cho em."

Lý Bình: ". . ."

Lời này Tô Du không phải là chỉ tùy tiện nói thôi. Sang năm cô thật sự muốn từ chức. Dù sao trước đây gia nhập Hội sinh viên là vì muốn làm cán bộ đoàn, bây giờ đã làm được rồi, đồng thời cô lại có mục tiêu mới lớn hơn, cô sẽ phải dùng hết sức lực để phát triển theo phương hướng này, Hội sinh viên phải buông tay thôi. Ham nhiều nhai không nhừ. Dù sao Lý Bình quản lý, sau này nếu cô cần Hội sinh viên làm gì, chẳng lẽ lại không được sao?

Nhưng mà Lý Bình không nghĩ như vậy, cô ấy nghĩ Tô Du đang toàn tâm toàn ý bồi dưỡng cô ấy, từng bước một đề bạt cô ấy, đầu tiên là cổ vũ cô ấy gia nhập vào Hội sinh viên, sau lại nỗ lực để cô trở thành thư kí Hội sinh viên, bây giờ còn muốn nhường chức cho cô ấy.

"Chị Tô Du, em thực sự bằng lòng làm thư ký cho chị."

"Sao có thể không có tiền đồ như thế, chị còn trông chờ sau này em làm lãnh đạo rồi thì phải chiếu cố chị nữa đấy."

Lý Bình đỏ mắt gật đầu, "Nhất định em sẽ làm vậy."

. . .

Ngày một tháng mười một, Tô Du chính thức trở thành một đảng viên cộng sản.

Bí thư Dương tự mình chúc mừng lần nữa, sau đó lại nói với Tô Du, "Trạm phát thanh bên này cô chuẩn bị dùng thế nào, tôi nói thật với cô, nghe nói tiền vốn của trạm phát thanh này đều do Hiệu trưởng Trịnh tự bỏ tiền túi ra đấy. Chúng ta cần phải làm tốt những chuyện này. Bằng không không dễ ăn nói đâu."

Tô Du không ngờ lão hiệu trưởng còn làm chuyện như vậy, chuyện này quả thật khiến người ta bội phục.

Cô lập tức lấy điều lệ thành lập Trạm phát thanh của mình ra.

Mỗi mục đều được ghi chép rõ ràng. Bao gồm thời gian sử dụng Trạm phát thanh mỗi ngày đều được quy định cẩn thận.

Điều này nói rõ, sáng sớm mỗi ngày, Trạm phát thanh sẽ phát một bài hát Tiến lên để đánh thức thầy cô và sinh viên, buổi trưa sẽ kể một số câu chuyện về cuộc kháng chiến anh dũng của đảng ta trong thời kì kháng chiến. Buổi tối sẽ phát các tài liệu học tập.

Bí thư Dương cảm thấy sắp xếp như vậy rất tốt, chỉ nghĩ tới thôi đã khiến người ta nhiệt huyết sôi sục.

Mỗi ngày, các sinh viên đều được sinh hoạt dưới sự lãnh đạo của Liên đoàn trường.

Bí thư Dương nói, "Tiểu Tô, sau này cô phải quan tâm tới Trạm phát thanh bên này nhiều hơn. Chỉ cần làm tốt chuyện này, cô cần cái gì cứ nói với chúng tôi."

Trong lúc bất tri bất giác, ông ta càng cảm thấy Tô Du này là người đáng để dựa vào, mặc kệ có khó khăn gì cô cũng có thể tìm ra cách giải quyết.

Đây là một vị đồng chí lãnh đạo đáng để tín nhiệm.

Tô Du cười gật đầu.

Vẫn là dự án tự mình làm tốt hơn, mới gia nhập vào Đoàn ủy mà đã có thành thích rồi. Còn không cần tranh giành với các lão đồng chí khác.

Bởi vì Hiệu trưởng Trịnh bên này tự bỏ tiền túi cho nên tài chính được tới đúng hạn, Tô Du bên này thành lập Trạm phát thanh cũng rất nhanh. Những phương tiện thiết bị, cô đều biết nên mua thế nào, cũng biết cần phải làm gì. Chỉ trong mấy ngày đã lắp đặt xong rồi.

Vì muốn gặp Hiệu trưởng Trịnh thêm lần nữa, Tô Du còn muốn nghĩ ra cách để tiết kiệm hai mươi bảy tệ cho ông ấy.

Lúc đi theo bí thư Dương trả tiền, cô còn mang theo một bản liệt kê chi tiết, nhỏ đến nỗi từng đồng tiền đều được ghi lại rõ ràng.

Hiệu trưởng Trịnh cười nói, "Trước đây tôi đã nghe nói cô từng học kế toán, bây giờ tôi tin rồi. Phạm vi năng lực của sinh viên như cô quả thật rất rộng lớn. Ngoại trừ những thứ này, cô còn có thể làm chuyện gì nữa?"

Vẻ mặt Tô Du trịnh trọng nói, "Lúc nhất thời không thể nói rõ được, dù sao trước đây tôi học cũng không ít, quốc gia cần tôi làm gì, tôi sẽ làm cái đó. Không biết làm thì tôi có thể học."

Hiệu trưởng Trịnh cảm khái nói, "Cô đúng là vì sự phát triển của đất nước mà đi học."

Khi thành công giành được thiện cảm của hiệu trưởng Trịnh bên này, Tô Du và Bí thư Dương mới rời khỏi phòng làm việc.

Bí thư Dương cảm thấy thời gian mình tìm Hiệu trưởng Trịnh trong học kì này đã tăng lên rất nhiều so với lúc trước rồi.

Đoàn ủy dưới sự dẫn dắt của mình đã dần dần phát triển, dường như gần ngay trước mắt. Đương nhiên, ông ta cũng không quên Tô Du cũng có công lao trong đó.

"Tiểu Tô, cô làm việc rất tốt. Không được phụ sự kỳ vọng của Hiệu trưởng Trịnh đâu đấy."

"Bí thư Dương, dưới sự hướng dẫn của ông tôi nhất định sẽ nỗ lực tiến bộ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận