Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 487. Tiết kiệm thời gian

Chương 487. Tiết kiệm thời gian


Hôm thứ sáu, Trạm phát thanh bắt đầu chính thức khởi động.

Tô Du trở thành nhân viên quản lý đứng đầu của Trạm phát thanh. Bất luận bộ môn nào cần dùng tới Trạm phát thanh cũng đều cần sự đồng ý của cô.

Bởi vì Trạm phát thanh đã đưa ra ý kiến trước khi cô tiến vào, cho nên những thành viên cũ khác trong Đoàn Ủy cũng không có ý kiến gì nữa.

Vốn dĩ Tô Du và Bí thư Dương còn chuẩn bị tới chỗ Hiệu trưởng Trịnh nói chuyện thêm một lần nữa, nhưng mà Hiệu trưởng Trịnh đi làm nghiên cứu rồi, không có hứng thú với chuyện này, hai người cũng chỉ có thể tìm Phó hiệu trưởng Lâm tới nói chuyện.

Phó hiệu trưởng Lâm quản lý nội vụ, bình thường ông ta làm rất nhiều chuyện liên quan tới phương diện này. Đây là lần đầu tiên Trạm phát thanh phát biểu, đối với ông ta mà nói đây là một chuyện có ý nghĩa lịch sử của trưởng học, mặc dù tất cả mọi người không nhìn thấy, nhưng đứng trước micro mặt ông ta cũng đỏ lên: "Kính thưa thầy cô giáo và sinh viên toàn trường, Trạm phát thanh vườn trường của Đại học Giang Đông chính thức thành lập. . ."

Sau khi bài phát biểu làm kích động lòng người của Phó hiệu trưởng Lâm hoàn thành, bên trong Trạm phát thanh phát ra tiếng nhạc vang dội. Âm thanh truyền khắp sân trường, làm sân trường yên lặng trở nên sục sôi. Khiến mùa thu vốn có chút tiêu điều cũng trở nên sinh động.

Hiệu trưởng Trịnh đi trong sân trường, nhìn thấy các sinh viên hoạt bát vẻ mặt hưng phấn, ông ta cũng thỏa mãn thở dài.

Ông ta cảm thấy đám sinh viên này cũng rất giống nhau. Số tiền này không uổng phí rồi.

Sau khi thành lập trạm phát thanh thì cũng có thể xóa bỏ tiết giáo dục tư tưởng đặc biệt sắp xếp giáo viên giảng dạy, chuyển sang dùng hình thức phát thanh để lên lớp, thời gian được chọn vào khoảng sau nửa giờ, khi các sinh viên ăn xong cơm tối. Cứ làm thế thì sẽ không chiếm dụng quá nhiều thời gian của mọi người nữa.

Trừ điều này ra thì trên cơ bản, vào thời gian nghỉ ngơi buổi sáng và buổi trưa, trạm phát thanh cũng không bỏ trống, hàng ngày đều truyền phát những tin mới mẻ. Chịu sự ảnh hưởng này, không khí trong vườn trường cũng càng ngày càng tốt hơn.

Tô Du cũng xem như đã đứng vững gót chân ở liên đoàn trường. Dù sao dạo này cô quản lý chuyện này, cũng không cần giành việc với người khác. Hơn nữa người khác muốn sử dụng phòng phát thanh, còn cần phía cô đồng ý. Những thành viên cũ khác trái lại còn phải xây dựng quan hệ tốt với cô.

Hoàn thành mục tiêu nhỏ, Tô Du cũng có thể tạm thời thả lỏng một hơi rồi. Tuy rằng cô muốn làm bí thư đoàn của khoa, nhưng bây giờ vẫn chưa thể nôn nóng, dù sao cũng chưa thể nuốt sạch miếng bánh béo bở này. Việc quan trọng bây giờ vẫn là phải ứng phó với cuộc thi cuối kỳ, phải lấy được thành tích tốt mới được.

Phải để cho các thầy cô và lãnh đạo của nhà trường biết, cô không chỉ có năng lực làm việc mà năng lực học tập cũng mạnh.

Dù sao cũng chỉ có người ưu tú mới nhận được ưu đãi.

Để lấy được thành tích thi cuối kỳ cao, bình thường Tô Du cũng hầu như không quản lý chuyện của hội sinh viên, ngay cả chuyện bên Đoàn ủy cô cũng sắp xếp cho một vài sinh viên của hội sinh viên thay phiên chú ý. Làm như thế, chuyện này vừa có thể làm tốt, bản thân vừa có thể có thời gian ôn tập các môn học.

Bình thường, khi không có tiết, cô phải đi làm việc của Đoàn ủy, giờ nghỉ ngơi phải tìm giáo sư khác để học riêng.

Các giáo sư vẫn luôn rất yêu thích Tô Du. Bình thường cô bận bịu cũng không vì công việc mà để lỡ một tiết học nào, hơn nữa mỗi lần lên lớp đều rất nghiêm túc trả lời câu hỏi. Sau khi tan học, cũng tích cực tìm bọn họ để hỏi thêm. Cho nên ngày thường, khi Tô Du thầm tìm họ để hỏi, bọn họ cũng vui vẻ chỉ dạy.

Trung tuần tháng mười hai, trận tuyết đầu tiên rơi xuống thành phố Giang Đông.

Đến thứ bảy, Tô Du đã thu dọn túi lớn túi nhỏ chuẩn bị về nhà.

Đây đều là giặt quần áo cần thay và giặt sạch.

Đối với chuyện này, những người khác trong phòng đều coi như không thấy gì. Dù sao Tô Du đã nói, ngày thường quá bận, không có thời gian giặt rửa, một tuần cầm về nhà giặt một lần là được rồi.

Hơn nữa không chỉ cô làm vậy mà Hứa Lệ Lệ cũng làm như thế. Nhưng cùng một chuyện, thái độ của mọi người lại không giống nhau, chẳng hạn như Tô Du thì gọi là bận bịu không có thời gian giặt rửa, nhưng Hứa Lệ Lệ thì lại thuộc loại lười không muốn làm.

Lý Bình nhìn túi lớn túi nhỏ trong tay Tô Du, lúc ra cửa còn xách giúp một lúc.

Sau khi ra khỏi tòa ký túc xá, Lý Bình liền nói, "Chị Tô Du, sau này để em giặt quần áo giúp chị đi. Mấy việc này em làm được. Trước kia, hồi còn ở nhà cũ, quần áo trong nhà đều do em giặt."

Tô Du cảm thấy đứa trẻ này quá thành thật, khiến cô cũng không nhịn được mà cảm thấy mình cũng nên chân thành hơn đôi chút, bớt mưu mô lại, vì thế liền thẳng thắn thành khẩn nói, "Thật ra quần áo này chị cầm về để cho người trong nhà giặt. Dù sao chị bận như thế, không thể cứ lãng phí thời gian vào mấy việc linh tinh này được. Đương nhiên, cũng không phải để người ta giặt không công, dù thế nào cũng cần trả cho người ta chút phí vất vả."
Bạn cần đăng nhập để bình luận