Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 488. Làm thinh

Chương 488. Làm thinh


Lý Bình gật đầu, bừng tỉnh đại ngộ, "Chị Tô Du, chị nói đúng, thời gian của chúng ta thật sự rất quý giá, cần phải tìm cách tiết kiệm thời gian."

Bây giờ hàng tháng cô ấy đều có năm đồng tiêu vặt, hơn nữa mình còn viết bản thảo thay cho một vài công xưởng, có thể kiếm được đôi chút.

Cô ấy vốn định để dành số tiền này, nhưng giờ ngẫm lại, nếu dùng số tiền này để thuê người giặt quần áo linh tinh cho mình thì cô ấy có thể dành thời gian tiết kiệm được để viết bản thảo. Tuy cùng là làm việc nhưng viết bản thảo có thể giúp cô ấy rèn luyện phong cách viết, nâng cao tri thức của mình. Cùng là làm việc nhưng thu hoạch lại gấp bội.

Quả nhiên, chị Tô Du nói gì cũng đúng.

Thấy Lý Bình như thế, Tô Du cảm thấy không biết có phải cô bé lại lĩnh hội được gì từ lời mình không. Cô thề, cô thật sự không có ý định dạy hư đứa trẻ ngoan nhà người ta.

Nhưng cũng không thể nói thật với Lý Bình là vì mình lười làm nên mới cầm cho người ta giặt ha. Thế thì cũng quá tổn hại hình tượng của cô rồi.

Đến cổng trường, một người ngồi xe công cộng, một người ngồi xe đạp.

Thư ký Tống đã tới đón cô từ sớm. Anh đeo một chiếc khăn quàng cổ màu trắng đứng chờ, nhìn thấy Tô Du đi ra, anh giúp cô đặt gói đồ lên trước xe, buộc vào. Rồi sau đó, anh liền lấy một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ từ trong giỏ xe ra quấn giúp cô.

Nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, nháy mắt, anh cảm thấy thỏa mãn không thôi.

Tô Du mân mê ngắm nghía cổ mình, nói, "Em nhớ người nào đó từng nói em đeo khăn quàng cổ màu đỏ xấu lắm mà. Sao lại nghĩ đến chuyện đeo khăn quàng cổ màu đỏ cho em thế?"

Thư ký Tống: "..." Đồng chí nữ đúng là thù dai!

Đây là chuyện cũ xưa xửa xừa xưa, anh đã sắp quên mất rồi.

Anh xấu hổ ho khụ khụ, "Thật ra nhìn kĩ lại vẫn đẹp lắm. Có thể là tại lúc trước mắt anh không được tinh cho lắm."

Tô Du cười nhẹ, "Mắt không tinh thì sao sau này lại coi trọng em thế?"

"Có lẽ sau này mắt tinh hơn." Thư ký Tống sờ mũi, thấy Tô Du cười khinh khỉnh, đành phải thừa nhận, "Đẹp, đẹp thật mà. Làm anh hoa cả mắt luôn. Ngày đó anh đã cảm thấy sao trước giờ chưa thấy đồng chí nữ nào xinh như thế, ngắm thôi đã thấy phiền lòng."

Lúc này, Tô Du mới hài lòng ngồi lên ghế sau xe đạp. Rồi sau đó vòng tay xuyên vào trong túi áo anh từ phía sau, dán sát vào cơ thể anh sưởi ấm.

Thư ký Tống thở dài nhẹ nhõm một hơi trong lòng, vừa đạp xe vừa nói, "Đồng chí Tiểu Tô, chúng ta thương lượng trước ha. Anh sắp đi nơi khác đến nơi rồi, đừng lôi chuyện cũ ra nữa được không?"

"Chính vì anh sắp đi nơi khác nên em mới lôi chuyện cũ ra đấy. Để nhắc nhở anh đi nơi khác phải chú ý lời nói và hành động nhiều hơn, đừng bất cẩn mà đắc tội người ta. Ai biết sau này quan hệ anh với người ta ra sao? Ngộ nhỡ sau này người ta có chức cao hơn anh, anh lại nói lời làm mất lòng người ta, thế là sau này thêm một kẻ địch."

Thư ký Tống cảm thấy kẻ địch như thế nào cũng không đáng sợ bằng người yêu mình.

Cách quần áo, anh vươn tay sờ bàn tay Tô Du, "Bí thư Khâu bảo anh đi qua luôn vào Nguyên Đán. Có khả năng Tết năm nay cũng phải đón ở bên đó rồi."

"Vội thế cơ à?" Tô Du nói với vẻ hiếu kỳ. Cô còn tưởng sang năm mới chuyển cơ.

"Tình huống bên dưới không tốt, bí thư Khâu mong sau khi anh đến đó có thể tháo gỡ cục diện, để nhân dân có một cái Tết an lành." Khi nói lời này, thư ký Tống cảm nhận được trọng trách nặng nề trên người mình.

Tô Du cười nói, "Bí thư Khâu vẫn rất tin tưởng anh. Gánh nặng lớn như thế mà vẫn giao cho anh. Nhưng mà đồng chí Đông Chinh này, anh đã sắp xếp bên dưới xong xuôi chưa đấy?"

"Ừ, đội trưởng Lý kia đã được làm phó cục trưởng ở cục Công an huyện rồi. Anh ta có lý lịch, hơn nữa còn xuất thân là quân nhân, hoàn toàn có thể đứng vững gót chân trong cục. Ngoài ra, đã cử người qua làm bên cục Tài vụ huyện rồi. Người đó là do lão Nghiêm sắp xếp, người khác cũng không săm soi gì được anh. Tạm thời cứ thế đã, còn về chuyện lương thực, anh cũng đã bàn bạc xong với bên phía công ty vận tải của Tiểu Cao, công ty vận tải có thể giải quyết giúp anh phần nào, ngoài ra còn có các đặc sản miền núi nữa, tạm thời đủ sống qua năm."

Nghe thấy thư ký Tống đã sắp xếp xong mọi thứ, Tô Du cẩn thận xem lại một lần trong đầu, kiểm tra những chuyện anh đã bỏ sót.

Cảm thấy không có gì không ổn, lại nói, "Đã hiểu rõ các mối quan hệ bên đó chưa?"

"Ừ. Đều tìm hiểu rõ cả rồi."

Tô Du cười cười, biết ngay người này sẽ không đánh trận mà không chuẩn bị, công tác điều tra đã làm rõ hơn bất cứ ai, cũng không biết có phải vì trước kia từng ở trong quân đội không.

"Còn có một chuyện cuối cùng anh chưa làm xong, lòng lúc nào cũng lo lắng đây." Thư ký Tống đột nhiên thở dài nói.

Tô Du nghe vậy, hỏi, "Chuyện gì thế?"

"Chuyện đính hôn. Anh không chờ được đến ngày nghỉ của em rồi, phải làm sao đây?"

"..."

Nghe giọng điệu đáng thương của anh, Tô Du cào một chút trên eo anh, nhưng anh mặc dày quá, cô cào không đến, bèn cười nói, "Làm thinh chứ sao nữa."

"..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận