Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 489. Giặt đồ thay

Chương 489. Giặt đồ thay


Vì sắp phải chia xa, thư ký Tống hơi lưu luyến người yêu. Sau khi về nhà một chuyến cùng Tô Du, đặt hết đồ đạc ở nhà rồi, anh liền dẫn cô ra ngoài ăn cơm.

Bà Lưu cầm muôi to nhìn người đi ra ngoài, ánh mắt đầy vẻ tiếc nuối, "Con nói xem sao chị con lại ra ngoài ăn thế, mẹ biết con bé sắp về, còn mất công nấu mấy món đây, nếu không mẹ chỉ làm một mâm dưa muối cho mấy đứa giải quyết thôi đấy."

Tô Đại Chí nghe thấy hai chữ dưa muối suýt thì nôn ra.

Suốt một tuần trừ ngày nghỉ chủ nhật, những ngày khác đều phải ăn dưa muối qua ngày. Lưu Mai được ăn ngon hơn anh ta một chút, thi thoảng còn có thể ăn quả trứng luộc để bổ sung dinh dưỡng.

Tô Lâm thì vì phải đến trường nên đều ăn cơm trưa ở trường học, còn có thể cải thiện đôi chút, chỉ riêng anh ta không có tiền, bữa nào cũng phải ăn ở nhà, làm hại anh ta bây giờ vừa nghe đến dưa muối liền thấy khó chịu.

Nếu đây không phải mẹ vợ mình, anh ta đã tìm chị cả tố cáo rồi.

...

Trong đại viện quân khu, tại nhà họ Lý, buổi tối, sau khi cơm nước xong xuôi, Lý Bình liền tìm đến em gái Lý Ái Quân.

Dạo này Lý Ái Quân hơi sợ sệt cô chị cả này. Nguyên nhân chính vì bây giờ chị cả rất thích mách lẻo, nếu trong thời gian học thêm cô ta không nghiêm túc thì lập tức sẽ nói với cha mẹ, rồi sau đó cô ta sẽ bị cha phê bình, không cho cô ta tiền tiêu vặt.

Thậm chí còn bị cha lấy thước đánh vào tay.

"Chị cả, chị tìm em làm gì thế, tối hôm nay em không cần học thêm mà."

Lý Bình nghiêm túc nói, "Chị biết, chị đến để thảo luận với em một việc. Một tháng em chỉ có hai đồng tiền tiêu vặt, có đủ tiêu không?"

Lý Ái Quân nói với vẻ mặt cảnh giác, "Làm gì, em cũng không có tiền cho chị vay đâu. Một tháng chị có nhiều hơn em những ba đồng đấy."

Đây cũng là điều khiến Lý Ái Quân không chấp nhận được. Cùng là con gái trong nhà, cô ta còn sống từ bé đến lớn trong nhà, nhưng cuối cùng chị cả thế mà lại có năm đồng một tháng. Cha còn bảo nếu các cô không phục thì thi đỗ vào đại học xịn như chị cả đi.

"Chị có tiền." Lý Bình nói thẳng.

Lý Ái Quân: "..." Giờ cô đến để khoe khoang đấy hả?

Lý Bình nói, "Sau này mỗi tháng chị cho em hai đồng, em giặt quần áo giúp chị."

"Gì cơ?" Lý Ái Quân sợ ngây người.

"Đúng rồi, sắp vào đông rồi, trời khá lạnh, thế thì một tháng ba đồng nhé. Mỗi tuần giặt một lần. Yên tâm, chị ít quần áo lắm." Lý Bình cảm thấy như thế đã hời lắm rồi.

Lý Ái Quân mất hứng nói, "Chị cả à, chị thế này là muốn thuê em làm công à, em phải đi nói với cha."

"Em đi đi, dù sao chị cũng vì tốt cho em thôi. Bình thường em thích nhất là mua quần áo mới, lúc nào cũng làm ầm ĩ đòi mua quần áo mới trong nhà. Giờ chị chỉ đang dạy em đừng không làm mà đòi có ăn, muốn mua gì đó thì phải trả giá bằng sức lao động mà thôi."

Lý Ái Quân: "..."

Đây cũng là nguyên nhân khiến Lý Bình tìm Lý Ái Quân mà không tìm đến Lý Ái Hồng. Ở trong mắt cô ấy, trong hai đứa em gái, Lý Ái Quân có sơ hở này, chứng tỏ cô em này là người có thể lợi dụng.

"Một tuần giặt quần áo một lần, tiền trả một tháng đã đủ cho em cắt vải may quần áo rồi. Nếu em không đồng ý thì chị đi tìm mẹ. Bình thường mẹ đều phải làm việc vặt trong nhà, chắc mẹ sẽ đồng ý thôi."

"... Gượm đã, chị thật sự trả ba đồng à?"

"Chị lừa em làm gì, chị có tiền, sẽ không tiếc rẻ đâu."

"..." Lý Ái Quân bĩu môi, "Được thôi. Em giặt quần áo cho chị, nhưng chị phải trả tiền cho em đấy. Ba đồng, không được thiếu một đồng nào hết!"

"Ừ."

Sáng sớm hôm sau, Lý Ái Quân đã ngủ dậy giúp giặt giũ vỏ chăn và drap giường của Lý Bình.

Lý Ái Hồng cảm thấy em gái mình bị điên rồi.

Lý Ái Hồng không thích người chị gái từ trên trời rơi xuống này của mình một chút nào. Trước khi chị cả xuất hiện, trong nhà chỉ có ba đứa trẻ là cô ta, Ái Quân và Ái Đảng thôi, sinh hoạt rất tốt. Bọn họ từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau. Hơn nữa còn lớn lên ở căn cứ địa, nói thật, người khác đều mơ ước giống như bọn họ.

Thế nhưng sau khi người chị cả từ nông thôn này xuất hiện, mặc vài bộ quần áo quê mùa lại còn không thích nói chuyện. Bởi vì ít quần áo nên còn lấy quần áo của cô ta đưa cho chị cả mặc. Dựa vào cái gì chứ, đồ của cô ta sao phải đưa cho người khác.

Sau đó cô ta không đồng ý, mẹ phải đi mua quần áo mới cho chị ta, lúc đó bốn đứa trẻ trong nhà, chỉ có một mình chị cả là có quần áo mới.

Cô ta cảm thấy đây không phải là chị cả, mà là người ngoài tới để cướp đồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận