Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 494. Cầu hôn 2

Chương 494. Cầu hôn 2


Tô Du nghiêng đầu, "Em cũng không muốn giặt quần áo nấu cơm. Nghe nói sau khi kết hôn thì phải giặt quần áo nấu cơm hầu hạ lớn nhỏ trong nhà."

". . . Để anh, thật ra anh làm việc nhà cũng không tệ lắm đâu. Cơm thì anh nấu không tốt lắm. . . Thực sự không ngon bằng ăn ở căn tin hoặc là quán ăn. Hay là anh làm cá cho em, tay nghề nấu cá của anh cũng tốt lắm."

Tô Du nghe vậy nở nụ cười, trước đây ở trong thang máy cô đã nghe thấy mấy nhân viên nữ ở công ty than vãn vợ chồng son sau khi kết hôn, ai cũng không bằng lòng nấu cơm, kết quả mấy năm trời đều ra ngoài ăn. Lúc đó cô còn chê cười đám thanh niên này sống không có trách nhiệm. Không nghĩ tới bản thân cũng phải lưu lạc tới mức đi ăn cơm tiệm.

Cô chìa tay của mình ra rồi nói, "Nhìn có hợp hay không, nếu không hợp thì em không cần nữa."

Thư ký Tống nghe vậy, vẻ mặt hớn hở đeo nhẫn vào ngón giữa cho cô.

Vừa hợp.

Sau đó tội nghiệp nhìn Tô Du, "Có thể đứng lên không, đầu gối của anh bị lạnh phát đau rồi."

Tay của Tô Du kéo cánh tay của anh, "Mau dậy đi, còn quỳ thật à, mùa đông lạnh thế này, anh không sợ sau này già rồi sẽ bị mắc bệnh thấp khớp à?"

Thư ký Tống cầm lấy tay cô nói, "Không sợ, dù sao sau này già rồi thì vẫn còn có em mà."

Tô Du nhìn dáng vẻ đắc ý của anh, nhìn thấy đôi môi đỏ mọng mềm mại hơi hơi cong lên của anh, tim nhịn không được khẽ động, "Viện này có người không?"

"Không, đương nhiên là không có ai." Thư ký Tống khẳng định nói. Bởi vì biết là không có người cho nên mới quỳ lưu loát như vậy.

"Vậy là tốt rồi." Tô Du nói xong bèn kéo cổ áo của anh xuống rồi hôn lên.

Thư ký Tống ngây người hai giây mới phản ứng được, sau đó hung hăng ôm lấy cô hôn ngược lại.

Anh chỉ cọ sát ở ngoài miệng thôi đã khiến môi Tô Du phát đau, cô thẳng thắn vươn đầu lưỡi cạy miệng của anh ra. Hình như trong TV làm như vậy, trước đây cô đã xem qua rồi.

Thư ký Tống học rất nhanh, thoáng cái đã tìm ra bí quyết, thậm chí còn lưu loát hơn so với người thầy là Tô Du. Anh đột nhiên phát hiện, đây mới thật sự là hôn môi. Trước đó giống như không mở được cửa, bây giờ cuối cùng cũng vào được rồi.

Cũng không biết hôn bao lâu, mãi tới khi hô hấp của hai người dồn dập, sắc mặt đỏ hồng mới buông ra.

Hai người còn ôm chặt nhau thở dốc, đột nhiên, Tô Du cảm thấy có vật gì chống lên người mình, ngây ra một lúc rồi cúi đầu nhìn xuống.

Thư ký Tống cũng nhìn một cái, sau đó cả hai đều cùng ngẩn cả người.

Tô Du trực tiếp đẩy anh ra, "Không đứng đắn."

Thư kí Tống: ". . ." Anh cũng không phải cố ý!

"Em ra ngoài chờ anh." Tô Du trực tiếp đi ra ngoài cửa. Cô nghĩ chàng thanh niên này quả nhiên không chịu nổi khiêu khích, rất dễ ma sát ra lửa, chuyện này không thể được. Thời đại này kết hôn thì phải kiểm tra cái kia, cũng không thể phạm sai lầm.

Cô mới ra cửa không bao lâu, thư ký Tống cũng đi ra, sắc mặt hồng hồng, dụ dỗ Tô Du, "Đi ăn cơm?"

"Ừ." Tô Du gật đầu.

Thấy đối tượng không khinh thường anh, lúc này thư kí Tống mới yên tâm, anh chỉ lo lắng hành vi lưu manh lúc nãy của anh sẽ khiến người yêu khinh thường, nhanh chóng dắt xe, sau khi lên xe lại hỏi, "Ăn gì?"

"Ăn gì cũng được." Tô Du tựa lên lưng anh, ngón tay len lén vuốt ve chiếc nhẫn của mình. Trước đây đồ vật này cô nhìn cũng không muốn nhìn, bây giờ lại cảm thấy chiếc nhẫn này còn có khí chất giản dị, tự nhiên.

Cô đưa vòng qua ôm hông thư ký Tống, đôi tay có chút căng thẳng.

Thư ký Tống cảm nhận được, trong lòng có chút vui vẻ. Cảm thấy đính hôn quả nhiên là chuyện tốt, người yêu cũng gần gũi với anh hơn trước đây rồi.

"Tống Đông Chinh." Giọng nói mềm mại của người yêu nhẹ nhàng vang lên.

"Ừ?" Thư ký Tống cảm thấy ngọt như mật.

"Phải nhớ kỹ những lời hôm nay anh nói, nếu như anh mà quên, sau này em sẽ chặt đứt chân anh."

". . ."

Chuyện đính hôn Tô Du không nghĩ là sẽ nói với mọi người ở ký túc xá.

Mặc dù cô bây giờ là cán bộ đoàn nhưng mà cũng không thể thể hiện quá lộ liễu. Lỡ như khơi dậy tâm tư yêu đương của các thiếu nam thiếu nữ ở trường học, cái này thì lại là tội lớn.

Cho nên lúc trở về trường học, cô lập tức tháo nhẫn ra, tìm một sợi dây đỏ cột vào rồi đeo lên người.

Nhưng mà bộ dạng vui vẻ của cô thì không thể giấu được.

Lưu Mẫn nhìn ra được tâm tình của cô rất tốt, còn hỏi mấy câu.

Tô Du cười nói: "Không có chuyện gì, chỉ là nghĩ đến tết Nguyên Đán trường học sẽ tổ chức một số tiết mục chúc mừng. Dù sao cũng là đón năm mới mà.”

Lý Bình vừa nghe thấy có công việc lập tức lấy lại tinh thần, không để ý thu dọn đồ đạc mà hỏi: "Có việc gì cần làm sao?”

"..." Thật sự là thành người cuồng công việc luôn rồi.

Tô Du sờ sờ trán: "Không vội không vội, vẫn còn thời gian, ngày mai từ từ thảo luận.”

Lúc này Lý Bình mới an ổn ngồi trở lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận