Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 495. Tâm hoa nở rộ

Chương 495. Tâm hoa nở rộ


Nhìn dáng vẻ này của Lý Bình, Hứa Lệ Lệ bĩu môi, ở trong lòng khinh bỉ một chút, nhưng lại nhớ tới tính tình lười biếng của bản thân lúc trước làm thư ký cho Tô Du... Quả thật không thể so sánh được. Dứt khoát cầm tiểu thuyết tiếp tục đọc.

Nhìn tất cả mọi người đều bận rộn, Tô Du tìm thấy mấy sợi chỉ đỏ đi ra ngoài, chà sát chúng thành một sợi dây thô nhỏ, sau đó lấy chiếc nhẫn xỏ vào rồi đeo lên cổ của mình.

...

Bên kia thư ký Tống tâm hoa nở rộ chạy về nhà, vội vàng lấy hết tiền tiết kiệm của mình ra, phiếu lương thực phiếu thịt đều lấy ra hết, kín đáo đưa cho mẫu thân đại nhân nhà mình, hăng hái nói: "Mẹ, cần chuẩn bị cái gì thì chuẩn bị cái đó, quyết định vào tết dương lịch rồi. ”

Mẹ Tống nói: "Không phải nói bận sao, nhanh như vậy đã bàn bạc xong rồi?”

Thư ký Tống kiêu ngạo nói: "Lần nào chẳng phải chỉ cần con nói một câu là xong sao? Chuyện này không cần bàn bạc, con nói được là được rồi.”

Cha Tống trực tiếp vung gậy lên đùi của anh: "Thằng nhóc này, cút!”

Thư ký Tống vội vàng chui vào trong phòng mình, còn lộ ra nửa cái đầu nói: "Mẹ, nếu không đủ thì nói với con. Đúng rồi, mời thêm nhiều người vào, để mọi người biết con đính hôn rồi. Phải làm cho thật náo nhiệt.”

Mẹ Tống ghét bỏ nói: "Biết rồi biết rồi, nhìn bộ dạng háo hức của con kìa, người ta đính hôn cũng không có như con.”

Thư ký Tống cười cười đóng cửa lại.

Người khác có thể so với anh không, anh tìm được người tốt biết bao. Hơn nữa tới tận bây giờ mới tìm được đối tượng kết hôn, anh cũng thật trăm đường vất vả, nào dễ dàng gì chứ. Đương nhiên phải làm cho thật náo nhiệt.

Ngày hôm sau mẹ Tống bắt đầu chuẩn bị.

Dù sao đồ ăn vào mùa đông không dễ mua, bên xã cung ứng không đủ, có phiếu cũng không mua được. Bà cũng phải dựa vào bao nhiêu mối quan hệ mới vất vả chuẩn bị đủ, cái này thật mất rất nhiều thời gian. Lại còn suy xét nên mời ai đến nữa.

Trên thực tế, gia đình bình thường thì sẽ không tổ chức lễ kết hôn. Hơn nữa thời đại này điều kiện gia đình không tốt, cơm cũng không đủ ăn, ai lại muốn mời người ta tới nhà vui vẻ ăn cơm được chứ.

Nhưng mà ai bảo nhà họ Tống chỉ có một đứa con trai như vậy, vất vả lắm mới nuôi lớn, tới tận bây giờ mới có thể đính hôn. Tất nhiên có thể làm náo nhiệt bao nhiêu thì náo nhiệt bấy nhiêu chứ.

Cho dù là người quen thói tiết kiệm như cha Tống, lần này cũng là cực kỳ ủng hộ. Còn muốn mời mấy ông bạn già quen biết lâu năm trong quân khu tới ăn cơm.

Người trong đại viện cũng nhanh chóng nghe được tin tức, nhưng mà được mời cũng chỉ có mấy người mà thôi. Nhà bí thư Hách đương nhiên là người đầu tiên được mời.

Bí thư Hách gần đây bắt đầu sống cuộc sống về hưu, nghe tin này liền nói: "Bà đi là được rồi, lúc trước là bà giật dây mai mối, tôi không đi đâu.”

Vợ bí thư Hách nghe vậy liền mất hứng.

Chồng bà từ sau khi về hưu thì không ra ngoài, bình thường người ở trong đại viện đối với bà còn rất ôn hòa, nhưng với một số người khác lại bắt đầu lạnh nhạt. Khó khăn lắm nhà họ Tống người ta còn nhớ tới phần nhân tình này mà mời bọn họ đi uống rượu mai mối, từ chối không đi thì chẳng phải là đắc tội với người ta sao?

"Lão Hách, dù sao tôi cũng mặc kệ. Ông phải đi. Ông cũng đừng có bày uy phong cán bộ trước mặt tôi. Trước kia còn nói là vì tránh hiềm nghi, ông bây giờ là vì cái gì chứ? Bây giờ ông như vậy cũng không giúp được người ta, người ta mời ông là nhớ tới tình cũ. Ông làm vậy mà coi được sao?”

Bí thư Hách nghe câu này thì sắc mặt trầm xuống, bỏ tờ báo lên bàn: "Tôi đã về hưu rồi, bà cũng không thể để tôi thoải mái mấy ngày sao?”

"Đã lâu như vậy rồi, đủ để cho ông thoải mái rồi. Dù sao lần này ông phải đi." Vợ bí thư Hách trực tiếp nói .

Bí thư Hách: "..."

Lúc này trong lòng bí thư Hách vô cùng buồn bực. Trong lòng ông không muốn tiếp xúc với người khác, cũng cảm thấy không được thoải mái. Đừng nhìn ông lúc trước khi về hưu đi sảng khoái thoải mái như vậy, thật sự sau khi về hưu rồi mới biết được không quen thế nào. Mới hiểu được trước kia và bây giờ chênh lệch bao nhiêu. Trước kia ông nói một câu thì cả thành phố Giang Đông đều chấn động. Bây giờ ông nói một câu, ngay cả một người nghe cũng không có. Mỗi ngày nhìn những cán bộ trẻ trong đại viện kia đi làm, ông thì nhàn rỗi ở nhà đọc báo, trong lòng cảm thấy rất nghẹn khuất. Cho nên lúc này ai cũng không muốn gặp.

Tô Du không biết bên phía nhà họ Tống đã bắt đầu bận rộn như vậy rồi.

Cô cũng không nhàn rỗi ở trường, không chỉ bận rộn với việc học mà còn bận rộn với chương trình đón tết.

Mặc dù nói chuyện của hội sinh viên không cần cô phải quản nhưng hiện tại cô đang làm việc trong Đoàn ủy, cho nên cũng phải lôi kéo Đoàn ủy đến góp vui.

Cho nên đêm hội năm mới lần này là do Đoàn ủy và hội sinh viên tổ chức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận