Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 496. Thỉnh giáo

Chương 496. Thỉnh giáo


Bởi vì Tô Du là chủ tịch hội sinh viên ở đây cho nên Đoàn ủy chỉ cần đưa ra phương án là được, những thứ khác đều có sinh viên làm.

Cũng bởi vì như vậy mà các giáo viên trong Đoàn ủy phát hiện những sinh viên trong hội sinh viên này thật sự là càng ngày càng có năng lực, chênh lệch với sinh viên bình thường rất lớn. Còn chưa tốt nghiệp ra trường mà năng lực làm việc của bọn họ lại tốt như vậy rồi, lại có trật tự kỷ cương, thể hiện sở trường. Hơn nữa lại còn không chiếm dụng thời gian học bình thường, cơ bản mỗi ngày làm một chút, sau một tuần mắt thấy đã chuẩn bị được hơn phân nửa.

Khi bí thư Dương đi báo cáo với các lãnh đạo khác của trường về bữa tiệc đón năm mới đều nhịn không được khen nhóm sinh viên này mấy câu.

"Những sinh viên này sau này đi làm khẳng định có thể nhanh chóng thích nghi với môi trường mới, thăng tiến trong công việc. So với các thành viên của hội sinh viên trước đây cũng xuất sắc hơn nhiều.”

Hiệu trưởng Trịnh nói: "Tôi biết, hình như nhóm cán bộ sinh viên này có một phần không được công nhận.”

Phó hiệu trưởng Lâm nói: "Lúc trước cảm thấy số thành viên quá nhiều cho nên không đồng ý. Nhưng mà sau lễ kỷ niệm Quốc Khánh lần trước thì hội sinh viên này lại đồng ý.”

Hiệu trưởng Trịnh nói: "Trường học là nơi đào tạo nhân tài, nếu thực sự làm tốt thì vẫn nên cung cấp tài nguyên và khen thưởng thích hợp."

"Sau này quan sát xem xét, nếu như làm tốt thì ghi vào hồ sơ của họ chức vụ cán bộ sinh viên. Sinh viên ưu tú thì nên được nhận ưu ái.”

Ngay cả hiệu trưởng Trịnh cũng lên tiếng, những người khác tự nhiên không có dị nghị.

Tô Du nghe tin tức này từ phía bí thư Dương, trong lòng lại càng thích hiệu trưởng Trịnh hơn.

Lão hiệu trưởng này tuy rằng là một giáo sư nghiên cứu nhưng không cổ hủ chút nào. Không hổ là nhân vật đã từng ở nước ngoài tiếp xúc với những suy nghĩ mới của thời đại.

Nghĩ đến trải nghiệm này của lão hiệu trưởng, trong lòng Tô Du lại cảm thấy có chút nặng nề.

Càng tiếp xúc với các giáo viên này, trong lòng cô càng cảm thấy không thể buông bỏ. Cô cũng không biết tương lai mình có thể làm được đến mức nào.

Thậm chí cô cũng không chắc chắn mình sẽ trải qua chuyện gì.

Bi thư Dương thấy cô ngẩn người thì hô một tiếng: "Đồng chí Tô Du, cô nghĩ cái gì vậy?”

Tô Du bừng tỉnh lại, cười nói: "À, tôi đang suy nghĩ lãnh đạo nhà trường ủng hộ chúng tôi như vậy, chúng tôi nhất định phải báo đáp thật tốt. Tôi quyết định trong tháng tới đài phát thanh ở khuôn viên trường sẽ phát sóng các câu nói trích dẫn của đồng chí chủ tịch vĩ đại mỗi ngày. ”

Bí thư Dương nói: "Cái gì, trích dẫn?”

Tô Du cười nói: "Đúng vậy, đều là tôi cẩn thận sắp xếp, tất cả đều là phương châm cuộc đời đáng để học tập.”

“... Được rồi, cô có lòng." Bí thư Dương cảm thấy sinh viên này chỗ nào cũng tốt, chỉ là có hơi quá... Không thể hình dung nhưng mà nó cũng không sai. Đây là biểu hiện của sự tiến bộ.

Lúc này bí thư Dương vẫn chưa biết từ "fan trung thành".

Bận rộn cho đến thứ bảy mới nghỉ, Tô Du lại tập trung thành viên hội sinh viên để tổ chức một cuộc họp. Chủ nhật tới là năm mới, nhưng vì do kỳ nghỉ nên bữa tiệc năm mới này được tổ chức sớm vào tối thứ bảy. Không thể để mỗi hoạt động đều chiếm thời gian nghỉ của sinh viên. Hơn nữa ngày chủ nhật đó vừa vặn là ngày làm lễ đính hôn của cô, đây là chuyện chung thân đại sự.

Sau khi họp xong, Tô Du lại lấy những câu nói của hiệu trưởng Trịnh ra động viên mọi người: "Nỗ lực của chúng ta lãnh đạo nhà trường đều nhìn thấy. Thành quả của chúng ta cũng được toàn thể giáo viên và sinh viên tán thành. Các đồng chí, cùng nhau nỗ lực.”

Mọi người vỗ tay phấn khích.

Lúc cùng Lý Bình rời khỏi trường học, Tô Du vừa đi vừa nói: "Bữa tiệc lần này đều giao lại cho em. Có gì không hiểu em cứ tìm hỏi chị. Có thể tự mình làm thì hãy cố gắng làm. Nhất định phải làm thật tốt. Lần này làm tốt học kỳ tiếp theo chị sẽ xin rút lui.”

Lý Bình nghe xong trong lòng căng thẳng: "Có phải quá nhanh không?”

"Không có, học kỳ sau chị còn có việc phải bận rộn, hơn nữa học hành cũng rất căng thẳng, chuyện hội sinh viên chị thật sự không lo nổi nữa. Hơn nữa Lý Bình, chị lớn hơn các em, chị không thể đi theo đường cũ chăm chỉ học mấy năm liền mới tốt nghiệp, cho nên chị phải nhanh chóng cố gắng nỗ lực tốt nghiệp trước thời hạn.”

Lý Bình nghe vậy giật mình: "Chị Tô Du, chị suy nghĩ thật đúng là chu toàn.”

"Đương nhiên, đời người ngắn ngủi, thời gian là quý báu. Chúng ta phải đi một bước nhìn mười bước. Ví dụ như sau này em muốn đến phát triển trong quân đội, vậy thì hiện tại phải làm tốt mọi công tác chuẩn bị. ”

"Làm sao để chuẩn bị?" Lý Bình khiêm tốn thỉnh giáo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận