Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 497. Ăn no rửng mỡ

Chương 497. Ăn no rửng mỡ


"Đầu tiên là quan hệ, em không chỉ dựa vào mỗi cha mình. Đặt cuộc sống của mình lên hết một người rõ ràng là không thể. Quan hệ phải mở rộng trong nhiều khía cạnh. Mặt khác phải nhanh chóng tìm hiểu rõ tình huống bên trong quân đội. Mỗi một vòng tròn đều có quy tắc riêng, tìm hiểu rõ ràng quy tắc sau đó tiến vào, em mới biết bước tiếp theo đi như thế nào.”

Tô Du tùy ý nói vài câu sau đó nhìn đồng hồ: "Không còn sớm, chị phải đi rồi.”

Cô và đồng chí Đông Chinh còn phải đi lên xã mua quà, ngày mai phải đi thăm Bí thư Hách.

Đến cổng quả nhiên thư ký Tống đã đứng chờ rồi. Thấy cô đi ra liền mỉm cười vẫy tay.

Sau khi Tô Du đến gần, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào môi cô nhớ tới tư vị ngày hôm đó nhịn không được cổ họng có chút khô khan.

"Sao lại ra trễ vậy?"

Tô Du ngồi lên ghế sau xe, nói: "Mở một cuộc họp, đồng chí Đông Chinh, chúng ta đi mua cái gì?”

Thư ký Tống cảm nhận được mình được ôm lấy, lại ho khan: "Mua... Em muốn mua cái gì thì mua cái đấy.”

Tô Du nói: "Anh lúc nào cũng ho khan, không phải là bị bệnh chứ.”

"Không phải, đừng lo lắng."

Tô Du nghiêm trang nói: "Anh là đàn ông, ho khan một chút em cũng không có lo lắng đâu. Nhưng tuần này đừng hôn môi. Thân thể em yếu ớt, không chịu nổi cảm cúm đâu.”

Bánh xe của chiếc xe đạp gần như trượt bánh. “...”

...

Buổi tối ở đại viện quân khu của nhà họ Lý.

Sau khi cả nhà ăn cơm xong, Lý Bình đi tìm Lý Quốc Lương nói chuyện phiếm.

Bây giờ mỗi lần cô trở về đều chủ động đi tìm Lý Quốc Lương nói chuyện, cái này đã trở thành một thói quen. Nhưng mà không phải thói quen của cô ấy, mà là thói quen của Lý Quốc Lương.

Chị Tô Du nói, một trong những cách để lãnh đạo không thể rời khỏi mình chính là khiến cho người đó hình thành thói quen.

Sau khi báo cáo tình hình học tập hàng ngày của mình, Lý Bình và cha mình, Lý Quốc Lương, đề xuất muốn tham gia huấn luyện mùa đông của quân khu trong kỳ nghỉ đông.

Lý Quốc Lương nói: " Xằng bậy, quân doanh có phải là nơi để con chơi đùa.”

Lý Bình nói” "Cha, con không có hồ đồ, con là con của quân nhân. Cho dù sau này tốt nghiệp đại học, con cũng phải đi theo con đường của cha con. Con chỉ muốn trải nghiệm trước làm quân nhân. Không muốn sau này làm cha mất mặt.”

Nghe những lời này của Lý Bình, Lý Quốc Lương thần sắc dịu nhẹ lại: "Nếu con đã có lòng này, vậy đến lúc đó cũng đừng có than phiền khổ sở. Huấn luyện doanh trại rất khắc nghiệt, đặc biệt là huấn luyện mùa đông.”

"Không đâu. Con không sợ vất vả." Lý Bình nghiêm túc nói. Những ngày khó khăn hơn nữa, cô ấy cũng đã sống qua.

Sáng sớm chủ nhật thư ký Tống đã đến đón Tô Du ra ngoài. Tuần sau là lễ đính hôn cho nên tuần này hai người tính đi chào hỏi người mai mối là bí thư Hách một chút.

Tuy nói sợi chỉ đỏ này kỳ thật không phải người ta ký lên, nhưng trên danh nghĩa quả thật là đã giúp bọn họ một ân huệ lớn. Một câu giới thiệu của tổ chức có thể khiến bọn họ có rất nhiều thuận lợi. Đừng nhìn một con đường thẳng tuột như thế, thật ra trên đó có rất nhiều ngã rẽ.

Lúc đến đại viện đã có rất nhiều người đang giặt quần áo và rửa rau, nhìn thấy hai người đi vào đều vui vẻ mỉm cười chào hỏi: "Tiểu Tống và Tiểu Tô sắp đính hôn rồi. Tôi nói này dứt khoát kết hôn luôn đi.”

"Đúng vậy, kết hôn sớm một chút mới tốt. Lão Tống chờ đến sốt ruột hết rồi.”

"Nghe nói Tiểu Tô bây giờ là đoàn viên của trường, hẳn là có thể kết hôn rồi."

Tô Du mỉm cười xấu hổ, thư ký Tống mang vẻ mặt nghiêm túc nói: "Chuyện sớm muộn gì cũng tới, không cần phải vội vàng. Nhân duyên được giới thiệu trong tổ chức, chúng cháu nhất định phải đối xử thận trọng. Tất cả các bước nên có thì nhất định phải có.”

"Nhìn cái miệng này của Tiểu Tống, khó trách bí thư Khâu thích như vậy."

Thư ký Tống vẻ mặt nghiêm túc nói: "Các thím, chuyện này không liên quan gì đến miệng của cháu, cháu đây là nói lời trong lòng.”

"Đi đi, mau về nhà đi, cha mẹ con đều đang chờ kia kìa."

Thư ký Tống lập tức cười nói: "Bọn họ có chờ đến sốt ruột cũng không cách có nào, hôm nay cũng không phải đến thăm bọn họ. Cháu và đồng chí Tiểu Tô bây giờ đi thăm bà mối của chúng cháu. Vậy tụi cháu đi đây.”

Nói xong anh lôi kéo Tô Du đi về phía căn nhà của bí thư Hách ở bên kia.

Lúc này bí thư Hách đang ở nhà đọc báo. Đó là niềm vui duy nhất của ông sau khi nghỉ hưu.

Sau khi nghỉ hưu có rất nhiều chuyện đã không còn liên quan với ông. Không quản được người khác, cũng không tiện nhúng tay vào chuyện gì. Cuối cùng ông cũng nhận ra mình là một ông già mốc.

Tất nhiên bà vợ của ông luôn luôn cảm thấy rằng ông là một ông già già mồm. Cuộc sống về hưu lại an nhàn thoải mái như vậy, phải biết rằng bây giờ còn có rất nhiều người đến tuổi như ông còn phải còng lưng làm việc, cái đó mới gọi là vất vả.

Thật đúng là ăn no rửng mỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận