Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 502. Nhậm chức

Chương 502. Nhậm chức


Ở bên kia, Tô Du và thư ký Tống cưỡi xe đạp không chạy về phía nhà họ Tô mà lại bí mật đi đến mai viên lần trước.

Ngày mai thư ký Tống đã phải xuất phát rồi, hiện tại hai người gặp một lần không dễ.

Mặc dù Tô Du tự cho mình là lòng cứng như sắt, vậy mà lúc này trong lòng lại có một chút luyến tiếc. Vậy nên khi buổi tiệc kết thúc, cô liền rời đi cùng thư ký Tống.

Ban đầu dự định sẽ đi xem phim nhưng mà lại thấy quá nhiều người, không thích hợp để nói chuyện, sẽ làm lãng phí mất khoảng thời gian này cho nên quyết định đến mai viên.

Thư ký Tống ngựa quen đường cũ đến tìm bảo vệ lấy chìa khóa, sau đó mở cửa dẫn người yêu tiến vào trong vườn.

Lần trước không nhìn ngắm kỹ, lần này lại có cơ hội, hai người nắm tay nhau đi dạo một vòng xung quanh.

“Lão địa chủ trước kia thật sự là sống rất hưởng thụ. Rượu thịt cửa son có mùi hôi, phố Đông có người chết(1)” Tô Du xúc động nói.

(1)Ý chỉ hiện tượng chênh lệch giàu nghèo.

Thư ký tống nói tiếp: “Đúng vậy, lão địa chủ lòng dạ độc ác.”

“Dù sao nếu em có một khu vườn như vậy, em sẽ rất thích. Đông Chinh, tương lai nếu có điều kiện, chúng ta hãy xây một khu vườn như vậy đi.”

Thư ký Tống nhìn bầu trời. Anh cảm thấy đây là một mơ ước không thể nào thực hiện được.

Tô Du lại không quan tâm anh đang nghĩ gì, cả hai mới đính hôn lại phải chia xa, trong lòng nhiều hay ít cũng có chút mong chờ vào tương lai: “Sau này khi chúng ta về hưu, có thời gian rảnh liền làm một khu vườn như thế này. Mỗi ngày trồng hoa nhổ cỏ, khi nào mệt có thể nằm trên ghế, ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng, nghe chim hót ngửi hương hoa, con cháu vây xung quanh,...”

Nghe Tô Du miêu tả, thư ký Tống bỗng nhiên có chút mong chờ, anh cũng muốn làm một lão địa chủ lòng dạ độc ác.

Tô Du hỏi: “Anh có thích không?”

Thư ký Tống gật đầu: “Thích.”

Tô Du cười cười, vươn tay ôm cổ anh: “Đông Chinh, về sau mỗi khi đi công tác, gặp phải việc gì vất vả, anh hãy nghĩ về tương lai phía trước."

Thư ký Tống nghe được nhưng lời này, trong lòng cảm thấy ấm áp, giang tay ôm chặt cô, cúi đầu trán chạm trán với cô: "Cảm ơn em."

Tô Du cười, cắn môi anh.

Đồng chí Đông Chinh, cuộc sống tương lai sẽ bắt đầu khó khăn.

Ngày hôm sau thư ký Tống, không, bây giờ đã là huyện trưởng tạm thời của huyện Kim Hà - Tống Đông Chinh cuối cùng cũng xuất phát.

Anh ngồi xe chuyên dùng đi vào thành phố nhận chức, đi cùng anh còn có các đồng chí cán bộ.

Rất nhiều huyện đều thuộc quyền quản lý của tỉnh. Nhưng mà huyện Kim Hà lại không giống như vậy, huyện Kim Hà thuộc phạm vi quản lý của thành phố. Cho nên việc bổ nhiệm là do bên thành phố phân phó.

Bởi vì huyện Kim Hà cách thành phố không xa, ngồi xe chuyên dùng rất nhanh đã đến nơi.

Khi Tống Đông Chinh đến nơi, người của chính quyền huyện đã ở dưới lầu đón tiếp.

Bí thư huyện ủy Lâm cũng đã ở dưới lầu chờ anh.

Sau khi giới thiệu các đồng chí thành phố với mọi người, Tống Đông Chinh cùng mọi người bắt tay trò chuyện. Sau đó cùng nhau đi vào phòng hội nghị nhỏ của huyện để đọc đơn nhậm chức.

Mặc dù là huyện trưởng tạm thời nhưng mọi người đều biết, sớm hay muộn thì chữ tạm thời này cũng sẽ bị bỏ đi. Chỉ cần một năm này không xảy ra vấn đề gì lớn thì mọi chuyện cơ bản sẽ được giải quyết.

Mọi người đều đánh giá huyện trưởng Tống vừa trẻ tuổi vừa bất thường này. Chỉ biết rằng tuổi còn nhỏ nhưng đã có tài năng, xuất thân từ một gia đình cách mạng, đã từng hoạt động trong khu căn cứ. Sau đó lại đi học đại học, khi tốt nghiệp đại học liền đi theo bí thư Khâu, đã từng làm thư ký cho phó thị trưởng Khâu, gia thế và tài năng đều khiến người khác phải khâm phục.

Điều làm cho người khác vui mừng chính là tuổi tác của anh. Tuổi trẻ rất rốt, người trẻ sẽ khiêm tốn, có thể lắng nghe ý kiến của người khác, không cố chấp giống như những người lớn tuổi khác.

Một trong những người nghĩ như vậy có bí thư huyện Lâm.

Bí thư Lâm đã làm việc ở đây hơn 5 năm, đã đóng rễ ở đây. Ông ta hy vọng có thể thuận lợi đến khi bản thân về hưu, không mong có người nào đến phá hỏng sự yên tĩnh của huyện Kim Hà.

Sau khi các đồng chí thành phố rời đi rồi, Bí thư Lâm mặt tươi cười dạy dỗ Tống Đông Chinh một phen.

“Đồng chí Đông Chinh, chào mừng cậu đến đây, lần trước cậu đến chỗ chúng tôi khai thác thổ sản vùng núi, đã giúp chúng tôi rất nhiều. Không nghĩ đến bây giờ chúng ta lại thành người một nhà. Một huyện trưởng trẻ tuổi như cậu đây, trong huyện chúng tôi rất ít có. Lúc trước chúng tôi nghĩ huyện trưởng Nghiêm của huyện Bảo Điền đã là người trẻ tuổi. Nhưng bây giờ, huyện trưởng trẻ nhất phải là huyện trưởng Tống đây. Tuổi trẻ rất tốt, người trẻ có cơ hội học tập càng nhiều, tương lai có gì không hiểu, có thể đến hỏi chúng ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận