Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 503. Gián điệp

Chương 503. Gián điệp


Tống Đông Chinh cười nói: “Tôi còn trẻ là do tôi bắt đầu sớm, cũng không có cách nào. Lúc mới vài tuổi đã tham gia vào cách mạng, tôi trời sinh là vì người dân bôn ba mệt nhọc.”

Bí thư Lâm cười cười, cảm thấy người thanh niên trước mắt nửa điểm thiệt cũng không chịu thua.

Xem ra là một người trẻ đầy năng lượng.

Điều này cũng bình thường thôi, có người trẻ tuổi nào mà không năng động? Đề phòng để không bị rò rỉ, tương lai ông ta phải chú ý đến cậu thanh niên này nhiều hơn.

“Đồng chí Đông Chinh, cậu bận việc gì thì cứ làm trước, có chuyện gì cần, chúng ta lại bàn bạc sau. Bây giờ trong huyện có việc cần giải quyết, tôi đi trước đây.”

Tống Đông Chinh cười nói: “Được, bí thư Lâm đi trước, tôi sẽ tự mình đi dạo xung quanh.”

Rất nhanh sau đó, chủ nhiệm Ngô của văn phòng chính quyền huyện đến tìm Tống Đông Chinh. Chủ nhiệm Ngô là một người đàn ông gần 40 tuổi, đầu rẽ ngôi, đeo mắt kính, ngoại hình là một người làm việc nghiêm túc. Dù vậy Tống Đông Chinh nhìn ánh mắt của ông ta có thể thấy đây là một người khéo đưa đẩy.

Chủ nhiệm Ngô cười: “Huyện trưởng Tống, chỗ ở của ngài đã được chuẩn bị xong, mặc dù ngài không đưa theo người nhà đến đây nhưng mọi thứ vẫn theo quy định mà sắp xếp, một căn nhà có hai phòng. Nơi đó là tầng thứ hai của tòa nhà thứ hai bên trái đằng sau. Chỗ đó đón ánh nắng rất đẹp.”

Tống Đông Chinh gật đầu, cảm thấy có hai phòng rất tốt, mai mốt nếu Tiểu Tô có đến đây thăm anh cũng có chỗ để nghỉ ngơi.

Thấy Tống Đông Chinh gật đầu, chủ nhiệm Ngô lại tiếp tục nói: “Còn về chức vụ thư ký, không biết ngài có yêu cầu gì hay không?”

Tống Đông Chinh đã mấy năm làm thư ký cho người khác, bây giờ lại tự mình lựa chọn thư ký, có chút không quen.

Anh nghĩ nếu có thể chọn Tiểu Tô làm thư ký cho mình thì thật tốt. Đáng tiếc việc đó không có khả năng, nếu như có thể làm việc cùng Tiểu Tô thì cũng là anh làm thư ký cho cô.

Nghĩ như vậy, trong lòng anh có chút chua xót, nhanh như vậy mà đã cảm thấy nhớ cô rồi.

“Chuyện thư ký không cần gấp, hiện tại tôi mới đến, chờ sau khi mọi chuyện suôn sẻ hơn lại nói sau.”

Chủ nhiệm Ngô là lão cán bộ, nhận ra đây là muốn khảo sát mình nên ông ta cũng không nói tiếp: “Được, nếu ngài nhìn trúng ai, cứ nói với tôi.”

Mới là ngày đầu đến đây, Tống Đông Chinh cũng không có việc gì làm nên ở trong văn phòng cả buổi trưa. Suy nghĩ về những chuyện sau này cần làm tại huyện Kim Hà.

Mọi người trong huyện có ý định muốn quan sát huyện trưởng mới, cũng liền không có cơ hội.

Buổi tối về nơi ở.

Nhìn thấy căn phòng trống rỗng, trong lòng anh rất vui vẻ, hiện tại căn nhà có hai phòng, chờ thêm mấy năm anh được thăng chức, sẽ có được căn nhà lớn hơn. Đến khi đó Tiểu Tô cũng không thể không thích.

Muốn nỗ lực vì nhân dân phục vụ, trước hết phải cố gắng có được nhà lớn để cưới vợ.

Mấy ngày liên tiếp, Tống Đông Chinh cái gì cũng chưa làm, mỗi ngày đều cưỡi xe đạp chạy lang thang khắp huyện, không tiếp xúc với bất kỳ người nào.

Bí thư Lâm ban đầu còn xem chừng anh có gây rắc rối gì không. Kết quả thấy anh như vậy, ông ta cũng không còn để ý đến nữa.

Qua thêm mấy ngày, Tống Đông Chinh đến gặp lãnh đạo các phòng ban của chính quyền huyện để mở cuộc họp, tất nhiên cũng đã nói qua trước với bí thư Lâm.

“Chào mọi người, mấy ngày này tôi ở huyện Kim Hà nhìn mọi nơi, thấy tình huống không được lạc quan lắm.”

“…” Toàn thể phòng họp im lặng. Ý gì đây, huyện trưởng mới muốn điều tra cái gì?

Bí thư Lâm vừa uống trà vừa nói: “Đồng chí Đông Chinh có suy nghĩ gì?”

“Không có ý kiến gì nhưng tôi nói rõ một chuyện, mọi người trong huyện chúng ta đều có thể tự do ra vào, đến một dân quân cũng không có. Đây là tình huống gì? Người dân muốn di chuyển vào huyện, có thư giới thiệu hay không? Tôi được biết, những người dân đi xe sẽ phải trình giấy giới thiệu, nhưng mà nếu là đi bộ thì không ai kiểm tra, không cần phải khai báo. Hiện tại tình hình như thế nào, mọi người đều nắm rõ, những người ngầm giở trò vẫn luôn không dừng lại. Huyện nhiều người như vậy, không có người đi kiểm tra, nếu có chuyện xảy ra sẽ ảnh hưởng nhiều đến mức nào.”

Mọi người trong phòng họp đều nhận ra, đây là đang lo lắng về những nhóm người gián điệp.

Bí thư Lâm cười nói: “Đồng chí Đông Chinh, như vậy là nói quá lên rồi, suốt mấy năm nay huyện chúng ta vẫn luôn yên bình. Sẽ không có vấn đề gì xảy ra đâu.”

Tống Đông Chinh nói: “Bí thư Lâm nói như vậy, nghĩ là có thể hoàn toàn khẳng định sẽ không có việc gì?”

Bí thư Lâm: “…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận