Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 505. La Vệ

Chương 505. La Vệ


Anh hiểu rất rõ, cho dù người lãnh đạo có giỏi đến đâu thì cũng vẫn có người không phục, huống chi là loại người như bí thư Lâm. Lúc trước đến huyện Kim Hà ăn uống nhiều như vậy, anh đã sớm hình dung ra được tình hình bên này. Không nói đến những người khác, bí thư Lâm này khiến mọi người rất bất mãn.

Công xã phía dưới dám phóng đại sản lượng, việc này không thể tách rời với tác phong làm việc của Bí thư Lâm. Khen thưởng những người báo cáo sai còn những người báo cáo sản lượng thành thật lại bị phê bình.

Thật đúng là làm xằng làm bậy.

Chẳng trách làm việc ở huyện Kim Hà năm năm vẫn không được thăng chức, đủ thấy ánh mắt của những người lãnh đạo phía trên vẫn còn tinh tường.

Những người được bổ nhiệm trước đó tạm thời anh không định dùng đến. Dù sao đối phương cũng mới qua đây chưa lâu, cần phải đứng vững gót chân, hơn nữa coi như đòn sát thủ vào lúc then chốt là tốt nhất.

Anh chuẩn bị đào tạo một nhóm người của riêng mình trong các cán bộ địa phương.

Đầu tiên phải chọn ra thư ký.

Không có thư ký, làm việc sẽ không tiện lắm.

Không chỉ mình Tống Đông Chinh nghĩ đến việc tìm thư ký mà những người trẻ tuổi trong huyện cũng đang mong muốn trở thành thư ký của Huyện trưởng Tống.

Dù sao đây cũng là chuyện một bước lên trời.

Hơn nữa huyện trưởng Tống còn trẻ như vậy, sau này chắc chắn sẽ càng tiến xa, đi theo bên cạnh anh sẽ có tiền đồ rộng mở.

Trong huyện những người dựa vào quan hệ, những người đang tìm người đều đã tìm đến văn phòng của Chủ nhiệm Ngô bên này rồi.

Chủ nhiệm Ngô đau đầu không thôi. Đang do dự không biết khi nào nên đi thúc giục huyện trưởng Tống tìm thư ký. Tống Đông Chinh bên này liền thông báo cho ông ta gửi tất cả hồ sơ điều kiện phù hợp qua cho anh. Anh chuẩn bị tuyển thư ký. Chủ nhiệm Ngô không nói hai lời, nhanh chóng sắp xếp lại những hồ sơ này, sau đó để hồ sơ của những người đã đánh tiếng với ông ta lên đầu.

Sau khi đem đến văn phòng, Thư ký Tống cũng không hỏi gì ông ta mà tự mình kiểm tra hồ sơ.

Chủ nhiệm Ngô phát hiện, vị Thư ký Tống này vậy mà lại đọc từ phía dưới lên....

Ông ta cũng không dám dối lòng nói rằng những người phía trên có bản lĩnh hơn. Câu này ông ta không nói ra được. Dù sao sau này huyện trưởng Tống sẽ còn ở đây lâu dài, người có tốt hay không anh sẽ tự biết được. Bây giờ tự mình mở miệng, sau lại bị phát hiện là nói dối thì đây chính là lừa gạt.

Đây chính là chỗ tốt của việc làm thư ký, Tống Đông Chinh rất rõ ràng với những cách thức này. Nói chung, những hồ sơ đặt cuối cùng không chắc là sẽ xuất sắc nhất nhưng tuyệt đối là ít chỗ dựa nhất.

Anh muốn tìm một người không có bối cảnh.

Nếu tìm một người có bối cảnh, ai biết có phải người ta sắp xếp tai mắt bên cạnh mình không.

Anh thà rằng năng lực kém một chút, đầu tiên phải không có bối cảnh. Điều quan trọng tiếp theo là người biết giữ khuôn phép. Tuyệt đối không thể tìm người giống như lão Thạch được.

Sau khi xem kỹ các hồ sơ, anh cũng không đưa ra quyết định ngay: “Có quá nhiều nhân tài, tôi không để đưa ra quyết định trong thời gian ngắn được, tôi sẽ từ từ xem xét, khi nào chọn được rồi sẽ nói với Chủ nhiệm Ngô.”

Chủ nhiệm Ngô thở phào: “Được, tôi đợi thông báo của anh.”

Tống Đông Chinh cũng không xem tiếp hồ sơ nữa, lúc nãy anh xem tài liệu, cơ bản trong đầu đã chọn được người.

Buổi trưa khi đang ăn cơm, Tống Đông Chinh cùng ăn với quân đội. Sau khi ăn xong thì đi dạo trong sân cho tiêu cơm, sau đó lại đi đến cổng khu nhà chính phủ.

Danh hiệu chính quyền huyện nghe có vẻ lớn nhưng gác cổng cũng chỉ có hai thanh niên với một cụ già.

Người thanh niên phụ trách đi tuần tra khắp nơi còn ông cụ thì ngồi canh cổng.

Ông La là quân nhân đã về hưu. Là một người bản địa, năm đó sau khi ông La từ giã quân đội có thể được phân về làm người gác cổng, ông đã rất mãn nguyện. Sau này định cư trong huyện, cưới vợ sinh con, cuộc sống cũng khấm khá. Chỉ có điều sức khỏe vợ ông không tốt, dần dần áp lực cũng đè nặng. Nếu không nhờ cậu con trai không chịu thua kém được nhận vào làm trong cơ quan thì cuộc sống lại càng khó khăn hơn.

Lúc này ông La đang ngồi gác cổng, cậu con trai mang thức ăn đến cho ông. Hai cha con đều ăn lương thực nghĩa vụ nhưng cũng không cam lòng như vậy. Dù sao trong nhà cũng có người bệnh, vẫn còn hai đứa đang đi học, lương lại không cao đều phải tiết kiệm.

Ông La lựa thịt trong bát ra, lại làm thêm chút thức ăn ngon, bỏ vào một cái bát men định tối đến sẽ mang về cho vợ và con gái ăn.

La Vệ gắp hết tất cả thịt trong bát mình qua cho cha ăn.

“Cha, ăn nhiều một chút.”

“Ăn gì mà ăn, một lão già như cha, ăn ít một miếng cũng chẳng sao.”

La Vệ nói: “Sức khỏe mẹ không tốt, cha còn không lo chăm sóc sức khỏe mình, sau này con biết làm sao? Con còn trẻ, cơ thể có sức đề kháng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận