Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 506. Thư ký

Chương 506. Thư ký


Ông La thở dài: “Chúng ta cùng ăn đi. Aiz, tại cha vô dụng, không có khả năng cho các con sống tốt. Huyện trưởng mới đến mấy ngày trước của chúng ta, tuổi còn trẻ vậy, nghe nói là đã học xong đại học đấy. Con nói xem nếu con cũng được học đại học, nói không chừng bây giờ cũng có tiền đồ.”

“Cha, nói mấy cái này làm gì, con bây giờ rất tốt, có thể vào đơn vị, bao nhiêu người ngưỡng mộ mà không được đấy. Con đã thỏa mãn rồi.”

Ông La lại thở dài, trong lòng cũng chẳng có cách nào.

Một người gác cửa như ông, thực tế cũng chẳng giúp được gì cho con trai.

Hai người đang ăn cơm thì cảm thấy ánh sáng chỗ cửa bên này mờ đi, ngẩng đầu nhìn xem thì lại thấy một đồng chí trẻ, nhìn lại lần nữa, ôi, là huyện trưởng Tống.

Ông La vội vàng đứng dậy: “Huyện trưởng Tống, là, là ngài à, có việc gì muốn dặn dò sao?”

Tống Đông Chinh nói: “Vừa ăn cơm xong nên đi tiêu cơm thôi.”

Sau đó đi đến trước cửa phòng bảo vệ, lại nhìn thấy La Vệ.

La Vệ cũng đứng lên, thấy huyện trưởng Tống đến thì có chút kinh ngạc, cũng hơi căng thẳng.

“Vị đồng chí này cũng ở đơn vị của chúng ta à?”

Ông La vội đáp: “Là con trai tôi, nó làm việc trong Ban tuyên truyền.”

“Ồ, còn là người viết văn?”

“.....” Vệ La có hơi ngượng ngùng, anh ta vẫn chưa có cơ hội được viết bài, anh ta chỉ là người làm việc vặt, bình thường cũng chỉ sửa lại bảng tuyên truyền và viết khẩu hiệu lên tường.

Tống Đông Chinh cũng không tiếp tục vấn đề này, hỏi họ: “Tôi vừa đến nơi này, muốn tìm mọi người hỏi về tình hình ở đây ấy mà. Tình hình trong huyện này mọi người có rõ không?”

Ông La và La Vệ đều đứng thẳng lên, sau đó lại nhìn nhau một cái rồi không nói gì.

Ông La cười nói: “Ngài xem chúng tôi chỉ là gác cửa, có biết gì thì cũng chỉ là mấy chuyện thường ngày mà thôi.”

La Vệ cũng im lặng không nói.

Đương nhiên là cũng biết một ít chuyện, nhưng cũng không muốn tùy tiện nói ra. Mặc dù người này là huyện trưởng nhưng bọn họ cũng không định làm người lắm miệng.

Dường như tức giận với phản ứng của họ, Tống Đông Chinh nghiêm nghị nói: “Sao lại có thể không biết được, vị đồng chí trẻ này không phải làm trong Ban tuyên truyền sao, chẳng lẽ là mấy người xem thường người trẻ tuổi mới đến như tôi cho nên không muốn nói cho tôi?”

Lưng Vệ La lập tức đổ mồ hôi lạnh, khẩn trương nói: “Huyện trưởng Tống, chúng tôi thật sự không giấu giếm gì hết.”

“Vị đồng chí này, bên chỗ tôi còn thiếu một thư ký.” Thư ký Tống cố ý ám chỉ.

Vệ La và ông Vệ đều sững người. Ông Vệ ngẩn người nhìn con trai mình, vẫn không nói gì.

Tim La Vệ đập loạn xạ, anh ta biết đây là một cơ hội. Có lẽ, có lẽ nói một vài điều có thể sẽ khiến vị huyện trưởng mới đến này hài lòng... “Xin lỗi huyện trưởng, tôi thật sự không biết. Tôi chỉ là người tuyên truyền, nếu ngài bảo tôi đi viết khẩu hiệu thì chắc chắn tôi sẽ làm được.”

Không thể nói, có những giới hạn không thể chạm vào. Cơ hội đương nhiên rất quan trọng, nhưng có một số thứ quá phức tạp, anh ta tuyệt đối không thể bị những cám dỗ lợi ích trước mắt này che mờ được.

Thư ký Tống tức giận đứng lên. Sau đó đi ra ngoài.

Hai cha con nhà họ La lo lắng trong lòng. Làm như vậy, hình như đã đắc tội với huyện trưởng. Có khi nào sẽ mất việc không?

“Tiểu Vệ, làm sao bây giờ?” Ông La có chút lo lắng.

La Vệ nói: “Không sao đâu, cùng lắm thì mất việc thôi. Chúng ta làm việc ở đây, nếu lắm mồm tố cáo người ta khắp nơi thì sau này ai cũng sẽ coi thường chúng ta.”

Ông La gật đầu. Mặc dù đúng là có những người làm nhiều việc khiến ông ta rất bất mãn nhưng cũng không thể dùng chuyện này để lấy lòng người khác.

Mặc dù miệng nói như vậy cũng tự an ủi mình là vậy. Nhưng hai cha con nhà họ La vẫn luôn kinh hồn bạt vía, căng thẳng không thôi.

Chỉ sợ ngày nào đó huyện trưởng Tống sẽ đuổi bọn họ đi. Nếu như mất đi công việc, cả nhà bọn họ sẽ chết đói mất.

Hai ngày nay khi ông La thấy huyện trưởng Tống đi ngang qua cổng đều nhịn không được muốn hét gọi anh lại nói vài lời tốt đẹp. Nhưng lại cảm thấy làm loại chuyện này rất không có khí phách.

Cứ nơm nớp lo sợ như vậy suốt bốn ngày, Tống Đông Chinh đã qua chỗ Chủ nhiệm Ngô, cầm hồ sơ của Vệ La đưa cho ông ta: “Chọn người này đi.”

Chủ nhiệm Ngô nhìn vào hồ sơ Tống Đông Chinh đưa qua, sờ sờ đầu mình.

Đây là người mà ông ta cảm thấy không có khả năng nhất, vừa không có bằng cấp lại không được học hành, chỗ dựa duy nhất là có người cha làm lính gác cổng.

Nếu thật như vậy, tiêu chuẩn chọn người của huyện trưởng Tống này là kiểu gì thế.

Không chỉ mình chủ nhiệm Ngô ngạc nhiên, La Vệ cũng bất ngờ đến nỗi tưởng mình đang nằm mơ. Mấy ngày nay anh ta vẫn đang lo lắng sẽ bị người ta đuổi đi, kết quả đợi cả mấy ngày, kết quả lại muốn để anh ta dọn dẹp đồ đạc chuyển qua làm thư ký cho huyện trưởng Tống.

“Chủ nhiệm Ngô, ông có nhầm lẫn gì không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận