Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 510. Đi thăm người yêu 2

Chương 510. Đi thăm người yêu 2


Tô Đại Chí cảm thấy mình bị oan, "Em có ngủ giống lợn chết đâu, buổi tối mỗi lần Lưu Mai đi đâu em đều đi cùng mà. Cô ấy hơi động đậy thôi là em biết hết rồi."

"Biết là tốt đấy. Đã làm cha người ta rồi, đừng để lúc nào chị cũng phải chỉ dạy. Em cũng phải hăng hái tranh giành chút đi. Tiểu Chí mới đi hơn ba tháng mà tiền trợ cấp đã tăng năm đồng rồi đấy."

Nhắc đến Tô Tiểu Chí, Tô Du vẫn rất hài lòng. Xem ra thằng nhóc này vẫn rất hợp để sinh hoạt trong quân doanh. Mới đi ba tháng mà tiền trợ cấp từ mười một đồng đã biến thành mười sáu đồng. Tiền bạc không quan trọng, điều khiến Tô Du đánh giá cao hơn chính là biểu hiện của cậu ta.

Tăng tiền trợ cấp, chứng tỏ cậu ta rất ưu tú trong đơn vị đồn trú.

Nghe thấy chị cả khen ngợi em trai, Tô Đại Chí không phản bác được, "Chị, em đã cố gắng lắm rồi. Trong kho hậu cần có chuyện gì em cũng biết hết."

"Biết rõ thôi vẫn chưa đủ, phải viết những điều mà mình biết ra, thường xuyên cho các lãnh đạo đọc, để các lãnh đạo hiểu biết suy nghĩ trong đầu em."

"Ồ." Tô Đại Chí trả lời với thái độ đàng hoàng tử tế.

Mùa đông lạnh thế này ngồi trên xe cũng chẳng có chuyện gì làm, Tô Du lại không nhịn được mà chỉ dạy anh ta vài câu, "Bình thường quan sát nhiều hơn, ghi chép cũng nhiều hơn. Đầu óc em không nhanh nhạy thì chịu khó hơn chút. Xem nhiều, ghi lại nhiều sẽ học hỏi được nhiều hơn. Sau này một tuần tìm ngày nào đó trò chuyện với chủ nhiệm Lưu chỗ các em, rồi báo cáo tình hình công việc một chút."

"Chủ nhiệm Lưu có tìm em đâu." Tô Đại Chí nói.

"Chị sắp xếp rồi!"

"Thế thì em đi." Tô Đại Chí lập tức nói.

"Ngày nào nhìn thấy chủ nhiệm Lưu ở chỗ mấy đứa thì khen một câu chủ nhiệm Lưu, hôm nay trông chú có tinh thần quá."

"...Vâng."

"Tạm thời cứ thế đã, lát nữa chị lập kế hoạch công tác cho em, mỗi ngày em làm theo nhiệm vụ chị sắp xếp là được. Trông chờ em trưởng thành là chuyện không thể nào, chỉ có thể đốt cháy giai đoạn thôi."

Tô Đại Chí cảm nhận được sự quan tâm đến từ chị cả nhà mình, cảm động nói, "Chị, chị tốt với em quá."

Tô Du ngồi phía sau bất giác trợn trừng mắt. Cô bây giờ cũng bó tay hết cách rồi, Lưu Mai sắp sinh con đến nơi, phải để bản thân Tô Đại Chí nỗ lực phấn đấu, dù sao cũng không thể người làm cô như cô đây chăm đứa bé chứ.

Sau khi đến bến xe, Tô Đại Chí đỏ mắt tiễn Tô Du lên xe rồi sau đó giúp cô chuyển đồ đạc lên trên.

"Chị, thật sự không cần em đưa chị đi ạ? Thế chị lo liệu đồ đạc thế nào?" Tô Đại Chí lo lắng nói.

"Có người đón mà, yên tâm đi. Đi về nhanh lên." Tô Du thoải mái xua tay.

Tô Đại Chí đứng bên ngoài cửa xe, "Chị, thế chị nhớ phải về nhà sớm đấy nhé." Anh ta thật sự không muốn ăn dưa muối mẹ vợ làm nữa đâu.

Xe cuối cùng cũng lăn bánh, Tô Du ngáp một cái rồi lập tức dựa vào ghế tựa bắt đầu ngắm phong cảnh, hoàn toàn không hề có vẻ lưu luyến đám người trong nhà chút nào.

Đây là lần đầu tiên Tô Du rời khỏi thành phố Giang Đông sau khi đến thời đại này lâu như thế.

Bây giờ tốc độ xe đi rất chậm, Tô Du cảm thấy xe đạp địa hình sau này hoàn toàn có thể đuổi theo tốc độ này, hơn nữa đường đi còn vô cùng xóc nảy.

Càng đi xa khỏi thành phố càng có thể nhận thức một cách trực quan nhất về sự lạc hậu trên mọi mặt vào thời gian này của đất nước.

Cô nhớ đến thành phố không ngủ trong trí nhớ, trong lòng thở dài một hơi mệt mỏi, lòng thầm kính phục than: thật đúng là không dễ dàng gì.

Xe đi bôn ba một đường, cuối cùng đã đến bến xe huyện Kim Hà trước giữa trưa.

Trong bến xe, Tống Đông Chinh đưa mắt nhìn phải nhìn trái, chỉ cần có một chiếc xe đến, anh liền liếc một cái xem có phải xe đến từ thành phố Giang Đông không.

Bên cạnh anh, La Vệ cũng cùng nhìn với vẻ tò mò.

"Lãnh đạo, ngài đừng sốt ruột quá, chắc chắn sắp đến rồi."

Tống Đông Chinh híp mắt nhìn ra xa. Sao có thể không sốt ruột đây, đã không gặp nhau hơn một tháng rồi đấy!

Cuối cùng, chiếc xe có biển đề chữ thành phố Giang Đông cũng đã đi vào trong bến.

Tống Đông Chinh chạy đuổi sát theo phía sau xe, rồi sau đó nhìn khắp các cửa sổ tìm người yêu nhà mình.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy người yêu nhà mình vẫy tay, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất. Cô đến đây thật rồi...

La Vệ nhìn vị lãnh đạo cao thâm khó lường nhà mình bây giờ giống hệt như một thằng nhóc choai choai... Không đúng, tuổi của người lãnh đạo này thật sự vẫn là một thằng nhóc choai choai... Dù sao anh cứ như bất thình lình biến thành người khác, cười ngu ngơ rồi ân cần đi xách hành lý cho một đồng chí nữ.

Không đúng, lãnh đạo xách hành lý? Người làm thư ký là anh ta thất trách rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận