Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 513. Vững vàng

Chương 513. Vững vàng


Trên đường trở về nhà, Tô Du vẻ mặt tươi cười, không nói một câu nào. Nhưng Tống Đông Chinh lại nuốt nước bọt khẩn trương không ngớt, chỉ sợ Tô Du tính sổ với anh.

Vào trong nhà, anh để bát đũa xuống rồi lập tức kéo tay Tô Du nói, "Anh không nói bậy đâu, đều do người ta tự đoán thế."

Tô Du liếc mắt nhìn anh, "Anh nói với người ta về em thế nào hả? Em bảo ngay mà, sao hôm nay lúc em tới, tất cả mọi người nhìn em như thế chứ, cứ như thể em làm được việc gì to tát lắm."

"Anh khen em, nhiệt tình khen ấy chứ. Người ta đều thấy hâm mộ vì anh có người yêu tốt ấy chứ. Nhưng mà lúc anh mới tới, người ta chưa biết anh có người yêu đâu, anh tìm cơ hội để nói cho người ta biết đấy. Cứ có cơ hội nào là anh liền nhắc đến em, ví dụ như người ta mời anh hút thuốc, anh bảo người yêu không cho phép hút, người yêu không cho uống rượu, người yêu cũng không cho đi liên hoan bên ngoài luôn..."

Tô Du cốc đầu anh, "Anh cũng không sợ người ta chê cười anh à."

"Có gì buồn cười đâu." Tống Đông Chinh nói với vẻ mặt tự tin, "Anh chính là thích bị quản lý thế đấy, ai dám ý kiến hả?"

Tô Du cũng không so đo với anh, cô vốn định sau khi qua đây bình thường phải chú ý lưu chút sĩ diện cho Tống Đông Chinh, để anh còn có chút uy nghiêm của huyện trưởng trong đơn vị. Hiện tại xem ra, ngay từ đầu người ta đã chẳng thèm để ý đến chuyện này, thậm chí còn tự làm mình bẽ mặt. Một khi đã như vậy, cô cũng không cần khách sáo nữa.

"Đi, đi rót nước ấm cho em." Tô Du cố ý nói với vẻ hung dữ.

Tống Đông Chinh vội vàng xoay người chạy đi rót nước.

Tô Du uống một ngụm nước âm ấm, vứt luôn việc nhỏ lúc trước ra sau đầu, nghiêm túc hỏi tình hình phía bên này.

Lúc trước không có cơ hội để nói kĩ càng qua điện thoại, bây giờ mặt đối mặt, nói ra cũng tiện hơn.

Tống Đông Chinh kể lại một lần tình hình mà mình biết cho Tô Du. Trước mắt vẫn còn có rất nhiều người ủng hộ bí thư Lâm, vì dù thế nào ông ta cũng đã làm ở đây nhiều năm, vậy nên bây giờ vẫn chưa chính thức đối phó với bí thư Lâm.

"Trong cục Công an đã có Lý Kiếm Phong điều hành rồi. Anh mới chỉ gặp anh ta một lần, tạm thời vẫn chưa cần đến anh ta. Anh cũng đã đến gặp trưởng phòng phòng giáo dục mà bí thư Hách giới thiệu rồi, phía bên đó tỏ vẻ sẽ ủng hộ anh, nhưng với điều kiện tiên quyết là anh có thể chắc chắn thành công. Nếu không ông ta cũng sẽ đứng về phe trung lập. Bên cục Tài vụ thì hoàn hảo, người được anh sắp xếp vào bây giờ cũng có tiếng nói và quyền lực. Bây giờ lực lượng chủ yếu ở bên dân quân, mấy hôm trước người đã vào vị trí, tổng cộng có ba mươi người. Vì anh là người cung cấp lương thực cho bọn họ, vậy nên trước mắt chỉ có nguồn nhân lực này do chúng ta toàn quyền sử dụng thôi."

Tô Du cảm thấy tình hình bây giờ vẫn còn rất phức tạp, xem ra đồng chí Đông Chinh ở đây cũng không được sống quá yên ổn. Nhưng anh mới đến một khoảng thời gian thôi mà đã có thành tích như thế đã xem như khá tốt rồi.

"Anh chuẩn bị làm gì tiếp thế?"

"Anh cũng không định dồn hết tâm trí để chống lại bí thư Lâm, chủ yếu là vì còn phải giúp nhân dân vượt qua mùa đông lạnh lẽo này đã. Mấy hôm trước, anh xuống nông thôn để quan sát, điều kiện sống hàng ngày của người dân chẳng ra làm sao cả. Anh đã tìm đám lão Cao nhờ hỗ trợ, lấy lượng thực tinh có trong huyện để đổi lương thực phụ về, chỉ cần có thể ăn được, chúng ta đều có thể chấp nhận. Để nhân dân ăn no trước rồi nói sau. Ngoài ra còn chuyện người trong chuồng bò, trong khoảng thời gian này, anh đã sai Tiểu La âm thầm điều tra tình huống, nhìn xem có ai gây sự, ai không gây sự, chuẩn bị đổi sang nơi làm việc khác. Nếu không chỉ e mùa đông năm nay dân không chịu nổi. Đều là người với người, cũng không thể vì trước kia người ta được sống sung sướng mà coi người ta là phần tử xấu mà giày vò người ta chứ."

Nghe anh nói những lời này, Tô Du vòng tay ôm lấy anh.

Tống Đông Chinh vui vẻ ôm lại cô, trong lòng cuối cùng cũng cảm thấy vững vàng. Trong khoảng thời gian này anh vẫn luôn phải chiến đấu một mình, ngay cả người để tâm sự thật lòng cũng chẳng có. Tuy ngoài mặt tỏ ra cương quyết, nhưng trong lòng anh vẫn thấy hơi khổ sở.

May mắn thay, giờ đồng chí Tiểu Tô đã đến đây.

Tống Đông Chinh còn phải đi làm, Tô Du tiễn anh ra cửa, rồi sau đó dọn dẹp trong nhà một chút.

Tô Du còn đến chỗ hậu cần lấy một chiếc bếp lò về. Lúc trước Tống Đông Chinh không ăn ở nhà, vậy nên ngay cả bếp lò cũng chưa mang về. Bây giờ cô muốn ở mấy ngày, không thể đi ăn ở căn tin mãi được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận