Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 514. Mời ăn 1

Chương 514. Mời ăn 1


Việc cô cố ý ăn cơm trong căn tin đã bắt đầu có hiệu quả, lúc đi đến chỗ hậu cần cũng không cần chứng minh gì cả, vì người ta đã biết cô là vị hôn thê của huyện trưởng Tống. Nghe nói cô muốn lãnh vật tư, không nói hai lời đã đưa luôn bếp lò, hơn nữa còn đưa thêm cả sổ than đá, bảo cô sang bên phòng than đá nhận than đá về.

Đồng chí trong phòng than đá cũng rất thông minh, nhìn thấy cô đến lấy đồ đạc, vô cùng nhiệt tình giao hàng tận nơi giúp cô. Tô Du hào phóng nhét cho người ta cái bánh bao mang về, khiến đồng chí nhỏ người ta kích động đến đỏ cả mặt.

Đặt mua đầy đủ hết đồ đạc, Tô Du liền võ trang đầy đủ đi đến cung tiêu xã mua thức ăn. Hôm nay thời tiết rất lạnh nên cũng không sợ hết hàng, lúc cô quay về, rau xanh chất đầy cả giỏ. Đặt đồ đạc xuống, cô lập tức đến hội Liên hiệp Phụ nữ tìm chủ nhiệm Chu.

"Chủ nhiệm Chu, hôm nay cháu vừa mới đến, buổi tối muốn mời mọi người ăn một bữa cơm mà chẳng biết nhà ai với nhà ai hết. Cô xem cô cô có thể tìm cơ hội, dẫn cháu tới cửa làm quen với mọi người không?"

Nghe thấy Tô Du mời mọi người ăn cơm, chủ nhiệm Chu kinh ngạc nói, "Thế thì khách sáo quá, cháu và huyện trưởng Tống ăn với nhau là được mà."

"Không sao, đông người ăn mới vui vẻ náo nhiệt ạ. Nhưng cháu không định mời các đồng chí nam ăn, chỉ mới mấy đồng chí nữ đến ăn cho vui một chút thôi. Buổi tối cháu bảo đồng chí Đông Chinh ăn bên ngoài, chúng ta làm riêng một bữa ăn với nhau cho vui."

Chủ nhiệm Chu nghe nói như thế liền thả lỏng. Nếu ăn cơm cùng huyện trưởng Tống thì vẫn hơi ngại. "Được, thế cô dẫn cháu đi làm quen với các gia đình nhé. Nếu không bây giờ đi luôn ha, đi muộn sợ người ta lại có chuyện khác mất."

Tô Du vốn đang có ý định này.

Chủ nhiệm Chu quấn khăn quàng lên cổ rồi lập tức đi theo Tô Du ra khỏi văn phòng hội Liên hiệp Phụ nữ, trở lại trong đại viện dành cho gia đình của chính quyền trong huyện.

"Chúng ta đến nhà bí thư Lâm trước đi," Chủ nhiệm Chu nói lời đề nghị. Bà ta sợ Tô Du không biết đạo lý đối nhân xử thế, đi mời nhà người khác trước sẽ làm vợ của bí thư Lâm bẽ mặt. Dù sao người ta cũng là nhân vật số một trong huyện.

Tô Du cười nói, "Không cần mời vợ bí thư Lâm đâu ạ."

"... Sao thế?" Chủ nhiệm Chu tò mò nói.

"Vợ bí thư Lâm là lãnh đạo lớn, cháu sợ đến lúc đó mọi người mọi người không dám thả lỏng nên cháu không định mời cô ấy." Cô lấy một quyển sổ nhỏ ra, đưa danh sách bên trên cho chủ nhiệm Chu xem, "Mời những người này là được ạ. Quan hệ giữa nhà họ và đồng chí Đông Chinh cũng khá tốt."

Chủ nhiệm Chu xem, biểu cảm nhất thời cứng đờ ra. Đây đúng là một trò đùa, rõ ràng toàn là nhà có quan hệ tốt với bí thư Lâm mà.

Buổi chiều chủ nhiệm Chu cũng không làm gì cả, liền dẫn Tô Du đến các nhà để làm quen.

Trong hội Liên hiệp Phụ nữ, nơi bà ta đang làm việc cũng không quá phức tạp như thế. Dù sao bất kể là huyện trưởng Tống hay bí thư Lâm thì đều là lãnh đạo. Bà ta không thể làm mất lòng ai được.

Các gia đình được mời vừa nghe đến người yêu của huyện trưởng Tống mời khách đều cảm thấy hơi do dự lại nghe Tô Du nói lúc đó chỉ có vài đồng chí nữ ăn cùng nhau cho vui vẻ một chút, huyện trưởng Tống không ở nhà ăn cơm thì mọi người mới thả lỏng ra.

"Cũng không có ý gì khác. Hôm nay lần đầu tiên cháu đến, mọi người là hàng xóm với nhau, sau này cũng phải quen biết nhau chứ ạ." Tô Du cười nói, "Cháu chuẩn bị làm một bữa lớn, nấu một bữa lẩu nóng hầm hập để nhúng thịt ăn trong mùa đông này rồi."

"Lẩu?"

Nghe thấy đến ăn lẩu, cho dù hơi do dự nhưng lúc này cũng không thể kháng cự sự hấp dẫn của mỹ thực. Thời tiết rét lạnh thế này ai không muốn ăn một miếng thịt nóng hôi hổi chứ.

"Được, chắc chắn sẽ đến đúng giờ."

Tô Du trêu, "Dù thế nào cũng chắc chắn phải tới đó ạ, nếu không đến lúc đó cháu nấu nhiều rồi ăn không hết, cháu giận đấy ạ."

Buổi chiều, Tống Đông Chinh về đến nhà, vội vàng chuẩn bị dẫn người yêu nhà mình đi ăn cơm. Cuối cùng vừa vào đến nhà đã ngửi thấy mùi hương, nhất thời nuốt một ngụm nước bọt, "Buổi tối ăn ở nhà à?"

Anh nhìn cô với ánh mắt tha thiết mong đợi.

Tô Du nhét cặp lồng cơm vào tay anh, "Đến phòng làm việc ăn đi, hấp bánh bao nóng, nhúng ít thịt với thức ăn cho anh rồi đấy."

"Sao thế?" Tống Đông Chinh không hiểu, hỏi.

Tô Du bèn kể lại chuyện mình đã mời người khác ăn cơm. "Em đến đây cũng không thể không lui tới với người ta được, vẫn phải đi mời bữa đầu tiên chứ."

Tống Đông Chinh biết Tô Du đang giúp anh đây mà, có một số việc anh không tiện làm. "Đi đi, thế bọn em ăn lúc mấy giờ, bao giờ thì anh về được?"

"Chính anh xem bao giờ trong nhà em tắt đèn thì anh về nhé."

"... Được rồi." Tống Đông Chinh cúi đầu hôn một cái lên mặt cô, lúc này mới chưa thỏa mãn chạy đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận