Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 515. Mời ăn 2

Chương 515. Mời ăn 2


Trong nhà ăn lẩu nóng hôi hổi, còn mình lại bị đuổi ra khỏi nhà.

Tống Đông Chinh thở dài, chuẩn bị đi tìm La Vệ cùng đến phòng làm việc ăn cơm.

Tống Đông Chinh vừa đi trong chốc lát thì chủ nhiệm Chu đã tới cửa rồi. Bà ta thấy huyện trưởng Tống đi rồi mới tới cửa.

Còn chưa bước vào cửa, chủ nhiệm Chu đã tự hỏi xem nhà huyện trưởng Tống có món gì mà thơm ngào ngạt thế rồi, đồng thời không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt.

Ôi, bà ta sống hơn nửa đời người mà chưa được ăn món nào thơm như thế đấy.

Rất nhanh sau đó, các bà vợ được mời khác cũng đến rồi. Từ lúc chiều, mọi người ở trong nhà đã ngửi thấy mùi này rồi. Biết là truyền tới từ nhà họ Tống, ai nấy đều đã không thể ngồi yên từ lâu. Mặc kệ các ông chồng trong nhà mất hứng, các bà cũng dựa trên nguyên tắc bảo vệ quyền lợi của mình mà đến rồi.

Dù sao lúc trước cũng đã đồng ý rồi, nếu đột nhiên lại không đi thì làm bẽ mặt người ta quá, không thể làm ra chuyện đó được. Hơn nữa các ông chồng nhà các bà cũng không phản bác. Tuy huyện trưởng Tống không chung đường với họ, nhưng suy cho cùng vẫn là lãnh đạo, cũng không thể làm người bẽ mặt quá được.

Rất nhanh, chiếc bàn vuông nhỏ bốn góc đã chen chúc đầy người nhà của các cán bộ. Tô Du vừa đun sôi một nồi trên bếp than, rồi sau đó đặt lên bàn gọi mọi người ăn. Nhìn mọi người ăn, cô lại tiếp tục ngấm thêm một loạt đồ vào nồi, rồi mới ăn cùng với mọi người.

"Cháu vừa mới tới nên không kịp chuẩn bị gì cả, chờ thêm mấy ngày nữa lại mời mọi người ăn một bữa."

Đám người ăn đến sục sôi ngất trời, miệng đỏ lên dính đầy dầu, nghe thấy lời này của Tô Du, đều vô cùng vui vẻ xua tay.

"Thế sao mà được, sao có thể ăn ở nhà cháu suốt được."

Tô Du cười nói, "Không sao đâu ạ, đều là hàng xóm cả. Hơn nữa đồng chí Đông Chinh nhà cháu cũng vừa mới đến, hoặc ít hoặc nhiều cũng nhờ các đồng chí các cô giúp đỡ. Cháu phải cảm ơn chứ ạ."

Vừa nghe lời này của Tô Du, vẻ mặt của mọi người đều hơi vi diệu. Không biết nhà người khác thế nào, nhưng riêng với huyện trưởng Tống, nhà họ thật sự không giúp được gì.

Nhưng xem ra đồng chí nữ trẻ tuổi này dường như không biết những chuyện nhỏ to đấy, mà mọi người cũng không định nói, chỉ cười ha ha qua loa cho xong chuyện.

Tô Du lại bưng nồi thứ hai lên.

"Ăn ăn ăn, các cô đừng khách sáo nhé. Cháu là người thích náo nhiệt, thích hòa thuận, hi vọng có thể chung sống hòa thuận với các láng giềng thôi."

"Lời này đúng lắm." Chủ nhiệm Chu cười nói, "Các đồng chí nữ chúng ta nên tạo quan hệ tốt với nhau."

Tô Du cười, ăn miếng rau cải trắng, "Sau này chắc có lẽ đồng chí Đông Chinh phải ở lại đây một khoảng thời gian dài rồi. Cháu đã chuẩn bị tinh thần bôn ba hai nơi lâu dài rồi, mà chắc cũng phải sống thế không mười năm thì cũng tám năm tới. Sau này chúng ta còn nhiều cơ hội ở chung đấy ạ."

Vừa nghe mười năm tám năm, người tới ăn cơm lấy làm lạ. Chủ nhiệm Chu cũng nhìn Tô Du, "Tiểu Tô, huyện trưởng Tống phải làm ở đây mười năm, tám năm á?"

"Chuyện này vẫn chưa nói chính xác được. Dù sao anh ấy vẫn còn trẻ, không khéo lãnh đạo bên trên muốn để anh ấy ở đây rèn luyện nhiều hơn ấy ạ. Dù sao cũng phải tích lũy lý lịch chứ, đúng không ạ?"

Mười năm tám năm... Bí thư Lâm cũng về hưu hoặc giả cũng rời khỏi đây rồi nhỉ?

Dù sao chắc chắn cũng không nhịn lâu bằng huyện trưởng Tống.

Vài người tư duy linh hoạt rất nhanh đã nghĩ đến vấn đề quan trọng này. Thôi xong, thế thì đáng sợ rồi. Mấy ông chồng nhà các bà liều mạng đến mấy cũng chắc chắn không trốn khỏi huyện trưởng Tống. Dù sao thì chờ bí thư Lâm đi rồi, chồng nhà các bà vẫn phải kiếm cơm dưới quyền của huyện trưởng Tống rồi.

Thế thì đúng là...

Những món ăn vào miệng hoặc ít hoặc nhiều đã không còn mùi vị.

Trong bữa cơm, Tô Du chẳng nói nửa câu kéo bè kéo phái, chỉ nói một ít chuyện nhỏ về quan hệ láng giềng linh tinh. Đối với chuyện chính trị, cô giả vờ như không hiểu gì hết.

Đợi đến khi mọi người đi hết, cô vô cùng vui vẻ tiễn mọi người ra cửa.

Rèm cửa sổ nhà bí thư Lâm được kéo ra. Nhìn dáng vẻ náo nhiệt ai về nhà nấy của mọi người trong hành lang, vợ bí thư Lâm tức đến nghiến răng.

Lúc vào nhà, Tô Du nhìn qua hướng nhà của bí thư Lâm, rồi sau đó cười, mở cửa vào nhà, sau đó đóng cửa, tắt đèn.

Lần này mời người ta ăn cơm, cô cũng không định lôi kéo ai, cũng không định khiến ai chủ động nhờ cậy mà chỉ dựa vào một bữa cơm. Thế nhưng, con đê ngàn dặm còn bị ổ kiến phá hủy, chỉ cần có một vết rách nho nhỏ, phe phái của bí thư Lâm sẽ tự nhiên mà tan đàn xẻ nghé. Phe bí thư Lâm càng tưng bừng, đồng chí Đông Chinh mới dễ làm việc.

Ở trong phòng làm việc, Tống Đông Chinh cũng ăn khá ngon, một bát thịt, thức ăn và bánh bao, ăn đến nỗi mồ hôi trên người toát ra. Ăn xong, anh liền giữ La Vệ ở lại trò chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận