Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 517. Đề nghị

Chương 517. Đề nghị


Buổi trưa Tống Đông Chinh quay về dùng cơm, nghe thấy cô nói tới biến hóa bên trong đại viện, hiếu kỳ nói, "Trước đây tình cảm của những gia đình này vẫn rất tốt, sao lại dễ dàng bị người ta gây xích mích như thế, chỉ là một bữa cơm thôi mà."

Tô Du vừa bỏ rau xanh vào nồi vừa nói, "Vậy anh không hiểu nữ đồng chí rồi. Tính chiếm hữu của nữ đồng chí không nhỏ đâu, bạn bè của mình và kẻ thù mình hợp sức khuấy đảo, chuyện này tuyệt đối không thể nhẫn nhịn. Cho dù biết người ta và em chỉ thân thiết ngoài mặt, nhưng thấy nhiều cũng sẽ có phản ứng chán ghét. Nếu như một ngày nào đó cảm thấy chán ghét rồi thì sẽ xuất hiện vết rách."

Tống Đông Chinh cảm thấy nữ đồng chí quả nhiên rất khó hiểu nhất.

Nam đồng chí bọn họ sẽ không lòng vòng như vậy, chỉ cần có lợi ích là có thể hợp tác. Sẽ không tính toán tới chuyện tốt với ai, không không tốt với ai.

Lúc đang suy nghĩ, Tô Du để một miếng đậu hũ lên miệng anh, anh bèn ăn theo bản năng.

"Cho nên anh tốt nhất là không nên tùy tiện tới gần đồng chí nữ đâu." Tô Du nghiêm túc nói.

Tống Đông Chinh: ". . ."

Chuyện phụ nữ bên trong đại viện này tạm thời không có ảnh hưởng tới Huyện ủy và chính phủ. Đám đàn ông còn đang bận rộn với kế hoạch của bản thân.

Sắp đến cuối năm rồi, Tống Đông Chinh đề nghị cần tiến hành giáo dục chiều sâu đối với những người dân không phù hợp với bối cảnh chính trị .

Trong cuộc họp của Huyện ủy, anh vỗ bàn quở trách công việc giáo dục không đúng thời hạn, dẫn đến những người dân đó không biết tới xã hội mới, không biết tư tưởng mới. Nhận thức còn dừng lại ở thời đại cũ, thiếu tích cực hướng về phía trước.

"Tôi rất thất vọng, tùy tiện đi kéo một người tới hỏi, một hỏi ba không biết. Thậm chí, ngay cả việc vì sao phải giáo dục bọn họ cũng không biết. Thất bại, thực sự là thất bại."

Bí thư Lâm và những người khác liếc nhìn nhau, không biết Tống Đông Chinh đang muốn làm cái .

Nhìn giống như là muốn tranh quyền đoạt lợi, sao đột nhiên lại muốn cải tạo những phần tử này chứ.

"Đồng chí Đông Chinh, cậu đây là đang có cách nghĩ gì vậy?" Bí thư Lâm hỏi.

"Cách thức rất nhiều." Tống Đông Chinh nghiêm túc đưa bản giáo dục chiều sâu nhằm vào phần tử cải tạo lao động ở trong tay mình cho Tiểu La để thông báo cho mọi người cùng xem.

Nhìn thấy các sắp xếp công việc có liên quan tới phần tử cải tạo lao động ở bên trên, trong đó cải tạo lao động từ một ngày biến thành nửa ngày, mà thời gian còn lại là sắp xếp để buổi chiều học tập, buổi tối giúp dân chúng xoá nạn mù chữ.

"Chúng ta phải cải tạo những con người lạc hậu bằng phương pháp hiệu quả nhất, cần dùng lao động để cải tạo bọn họ, cũng phải để bọn họ ra sức vì quốc gia. Hiện tại phía trên đang gấp rút xoá nạn mù chữ, người trong huyện có thể đi hoàn thành nhiệm vụ cơ sở rất ít. Trước đây những người này bóc lột tiền mồ hôi nước mắt của dân chúng để đi học, bây giờ đã đến lúc bọn họ nên trả lại rồi, để bọn họ hoàn thành nhiệm vụ xoá nạn mù chữ, nhưng vẫn phải tiết kiệm hiệu quả nguồn tài chính cho huyện. Trong huyện rất nghèo, các đồng chí. Tốn công vô ích nuôi những phần tử lạc hậu, tôi thật sự không muốn."

". . ."

Sau khi nghe Tống Đông Chinh nói xong, mọi người vậy mà không còn lời nào để phản bác.

Đương nhiên, mặc dù không thể phản bác, nhưng cũng không thể dễ dàng đáp ứng với vị huyện trưởng trẻ tuổi này được. Có một lần thì sẽ có lần thứ hai, lỡ như lần này đề nghị của huyện trưởng được thông qua, lần sau sẽ lại có thêm đề nghị nữa, sau này quen rồi thì phải làm sao?

Cục trưởng Dương Cục tuyên truyền nói, "Huyện trưởng Tống, chuyện này sợ là không dễ dàng, tôi lo lắng sẽ khiến cho người dân trong huyện không vui. Để hững người lao động cải tạo xóa nạn mù chữ, trong lòng dân chúng sẽ không dễ chịu."

"Đây chính là công việc của bộ phận tuyên truyền, mọi người làm tốt công việc tuyên truyền, giải thích rõ ràng quan hệ lợi hại ở trong đó cho người dân, tôi không tin người dân không thể tiếp thu. Đương nhiên, nếu như bộ phận tuyên truyền của mọi người không có năng lực này, công việc này tôi sắp xếp người khác tới làm cũng được, đến lúc đó Cục tuyên truyền bên này sẽ do tôi tự mình điều hành, Cục trưởng Dương ông cảm thấy thế nào?"

Cục trưởng Dương: ". . ."

Bí thư Lâm bưng chén trà, nghiêm túc nói, "Đồng chí Đông Chinh, đề nghị này của cậu mặc dù nghe thì có chút đạo lý, thế nhưng dù sao trước đây người dân cũng chưa từng làm, tôi thấy hay là cứ làm theo văn kiện của tổ chức mà thực thi, tiến hành cải tạo lao động với bọn họ."

"Xoá nạn mù chữ cũng thuộc về lao động. Trên văn kiện của tổ chức nào cũng có một quy định cụ thể để những người này cần phải làm gì rồi? Bí thư Lâm, trước đây công việc cải tạo của huyện được làm không đúng hạn, chúng ta phải tích cực sửa chữa. Hơn nữa tôi đã đệ trình lên trên và phản ánh tình huống với bộ phận lãnh đạo, chuẩn bị lấy huyện Kim Hà của chúng ta làm bộ phận thí nghiệm, thực hành thử loại phương thức mới này."

Chuyện này cũng đã báo lên tổ chức rồi, còn có gì để nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận