Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 520. Chia phe

Chương 520. Chia phe


Trong quân khu tỉnh lỵ, các quân nhân đang thực hiện huấn luyện vào mùa đông.

Đối với quân nhân mà nói, không tồn tại bốn mùa. Bất kể vào xuân hạ hay thu đông thì vẫn phải kiên trì huấn luyện. Đặc biệt là vào mùa đông, họ càng phải huấn luyện, rèn luyện tinh thần phấn đấu không ngại gian khổ của quân nhân.

Lý Bình đã tham gia huấn luyện vài ngày liền, bởi vì các chiến sĩ nữ trong quân khu đều là lính truyền tin, không cần tham gia huấn luyện khắc nghiệt như thế này, vậy nên cô ấy tham gia huấn luyện cùng các đồng chí nam.

Trước khi đến bên này, Lý Quốc Lương đã dặn dò trước, nếu đã muốn tới thì phải nghiêm túc huấn luyện, không thể xem như đến để chơi được.

Lúc trước Lý Bình cũng cảm thấy không gian khổ lắm, lập tức đồng ý.

Cuối cùng, tới khi tham gia huấn luyện rồi, cô ấy mới biết gian khổ thế nào.

Ngoại trừ phải vượt qua gian khổ, còn phải vượt qua tiết trời rét lạnh.

Suốt mấy ngày nay, tay chân cô đã bắt đầu ngứa ngáy.

Lúc này, cô và các quân nhân khác cùng nằm sấp trong đống tuyết bò tiến lên phía trước, bông tuyết lạnh lẽo làm ướt quần áo, nhưng cô vẫn nhịn được.

Ngay cả tiểu đội trưởng cũng không nhìn được nữa, khuyên cô bỏ huấn luyện, về nhà nghỉ ngơi.

Một nữ sinh đại học tham gia cùng làm gì chứ.

Lý Bình kiên quyết nói, "Tôi có thể làm được, tôi không vất vả."

Tiểu đội trưởng bối rối nói, "Phần sau còn phải chịu vất vả hơn, đến lúc đó cơ thể cô không chịu đựng được đâu."

Lý Bình vẫn lắc đầu. Cô biết, nếu lần này mình quay về thì sau này sẽ không có cơ hội đến quân doanh nữa. Nếu buông bỏ nửa chừng chuyện này thì không bằng ngay từ đầu đã chẳng tham gia rồi. Cô không muốn buông bỏ thứ mà mình khó khăn lắm mới có được, cũng không muốn khiến người quan tâm cô cảm thấy thất vọng.

"Không chịu được thì tôi sẽ nằm rời đi. Con của quân nhân không phải người không chịu được gian khổ."

Việc làm của Lý Bình rất nhanh đã truyền ra trong đại viện quân khu.

Dù sao các lãnh đạo trong quân khu đều ở trong đại viện, họ cũng biết con gái của tư lệnh Lý tham gia huấn luyện vào mùa đông. Sau khi nghe người dưới quyền báo cáo tình huống, họ liền nhân cơ hội sang chỗ tư lệnh Lý báo cáo một chút, sau khi về nhà lại lải nhải vài câu với con trai và con gái nhà mình.

Cùng là con của quân nhân mà giờ lại quá chênh lệch. Con gái nhà người ta giờ đang huấn luyện ở bên ngoài, còn con gái nhà mình không quấy rối người nhà đã là tốt lắm rồi.

Lý Quốc Lương lại được một đống người hâm mộ ghen tị, trên gương mặt nghiêm túc cũng thường xuyên lộ ra vẻ kiêu ngạo.

Con trai nhỏ trong nhà họ Lý - Lý Ái Đảng thấy chị cả trong nhà còn kiên trì tiếp được, cũng cắn răng muốn tham gia huấn luyện vào mùa đông.

Mẹ Lý nói, "Con còn nhỏ mà, huấn luyện bình thường còn được. Giờ thời tiết lạnh như thế, nếu bị rét cóng rồi thì sao?"

Lý Ái Đảng mang vẻ mặt thiêng liêng nói, "Mẹ, con của quân nhân không phải người không chịu được gian khổ."

Mẹ Lý nghiêm mặt nói, "Con cứ nghe chị con nói linh tinh đi. Lời này nó nói hay lắm, nhưng chắc chắn bản thân nó cũng không kiên trì được bao lâu đâu. Dù sao con cũng đừng đi."

"Mẹ, sao mẹ lại cảm thấy chị cả không kiên trì được bao lâu nữa chứ, con tin chị cả. Dù sao con muốn đi tham gia huấn luyện cùng chị cả, mẹ không cản con được đâu." Lý Ái Đảng vẻ mặt kiên định. Từ nhỏ cậu ta đã lập chí làm một quân nhân vẻ vang, làm anh hùng giống như cha, bảo vệ quốc gia, cũng không thể không sánh bằng chị cả được.

Đối với quyết định của con trai nhỏ, Lý Quốc Lương đương nhiên phải ủng hộ, "Đi rồi cũng đừng làm ầm ĩ đòi về, đừng để kém hơn một người con gái như chị cả con đấy."

"Dù con trở về cũng phải nằm trở về."

"Phi phi phi, đừng nói bậy." Mẹ Lý cả giận nói.

Lý Ái Đảng lại hoàn toàn mặc kệ bà ta.

Lý Ái Hồng nhìn dáng vẻ này của em trai, âm thầm xiết chặt chiếc đũa. Sau khi cơm nước xong xuôi, cô ta tìm em gái Lý Ái Quân, "Em đã nhìn thấy chưa, bây giờ Ái Đảng và cha đều đứng về phía chị cả rồi. Miệng suốt ngày nhắc đến chỉ cả, cũng chẳng thèm để ý đến chúng ta nữa."

"Sao lại không để ý đến, dù sao hàng tháng vẫn có tiền tiêu vặt tiêu là được rồi." Lý Ái Quân nghĩ đến tiền công mình kiếm được, trong lòng liên vui vẻ. Cô bé chuẩn bị qua hai ngày nữa sẽ đi cắt vải về, làm quần áo mới cho mình mặc. Đến lúc đó mẹ cũng phải mua cho bọn họ một bộ, thế là cô bé sẽ có hai bộ quần áo để mặc. Đến Tết sẽ thay phiên ăn diện, để cho đám con gái trong đại viện khác phải hâm mộ cô bé.

Nghe thấy lời ấy của Lý Ái Quân, Lý Ái Hồng giận đến nghiến răng, "Sao em không biết động não thế hả? Chẳng lẽ em cũng về phe chị cả à?"

"Về phe chị cả thì làm sao nào?" Lý Ái Quân mất hứng nói, "Chẳng lẽ thật đúng như lời chị cả đã nói. Chị coi em là con chó con mèo của chị, không cho phép em thân cận với những người khác à? Chị hai, không phải em nặng lời với chị nhưng mà chị cũng đừng quá ích kỉ nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận