Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 524. Phấn đấu

Chương 524. Phấn đấu


Mấy ngày trước khi đón Tết, Tô Du nhận được tiền phụ cấp do Tô Tiểu Chí gửi về, còn có một số phiếu chứng quân dụng.

Tất cả tiền đều tiết kiệm lại, phiếu chứng thì mang ra mua chút đồ Tết, sẵn tiện mua cho Tô Tiểu Chí một ít đậu tằm, về xào chín rồi gửi lên cũng coi như gửi chút ấm áp.

Phía khu quân sự phía bắc, nơi trời băng giá rét, Tô Tiểu Chí đang cố hết sức huấn luyện, ngày đông lạnh lẽo nhưng trên đầu vẫn ướt đẫm mồ hôi.

Những người khác đều đã nghỉ ngơi rồi nhưng cậu ta vẫn đang kiên trì.

Sau khi đến quân đội, Tô Tiểu Chí cảm thấy mình đã tìm được con đường thích hợp với bản thân rồi.

Cũng giống như những lời chị cả nói trước kia, con người chỉ cần có mục tiêu và cố gắng nỗ lực hết sức đi theo mục tiêu đã đặt ra, chỉ cần đi xa hơn những người khác thì sau này sẽ có tương lai tươi sáng.

Tô Tiểu Chí cảm thấy bây giờ mình đã tìm được mục tiêu rồi.

Cậu ta phải trở thành doanh trưởng mỗi tháng lãnh một trăm đồng!

Nếu như mỗi tháng cậu ta lấy một trăm đồng thì chị cả chắc chắn sẽ rất vui, tới lúc đó cậu ta chính là người có thu nhập cao nhất trong nhà, có thể trả đi món nợ một ngàn đồng, còn có thể dư dả một số tiền lớn nữa.

Nghĩ đến việc mỗi tháng gửi một trăm đồng về nhà, nghĩ đến bộ dạng kích động vui mừng của chị cả thì Tô Tiểu Chí đã tràn đầy năng lượng.

Cậu ta phải làm người có ích, phải khiến chị cả thấy kiêu ngạo.

Dù sao sức khỏe của cậu ta rất tốt, vẫn chưa dùng hết sức lực trong người, cũng may trước đó chị cả đã sắp xếp cho cậu ta tham gia tập huấn ở đội giám sát, lúc nghỉ ngơi ở nhà cũng kiên trì tập luyện thể lực nên sức khỏe của cậu ta khỏe mạnh hơn những tân binh khác.

Cậu ta duy nhất chỉ thua kém những đứa trẻ xuất thân từ đại viện quân đội một chút, người ta từ nhỏ đã có điều kiện, có cái ý thức bồi dưỡng nhưng Tô Tiểu Chí cảm thấy chuyện này không ảnh hưởng nhiều, dù sao cậu ta cũng không chuẩn bị so sánh với người khác thứ gì, cậu ta chỉ cần hoàn thành mục tiêu của mình là được rồi.

“Tô Tiểu Chí, cậu vẫn chưa nghỉ sao?”

Hai tân binh trẻ tuổi mặc bộ trang phục quân đội màu xanh chạy đến hò hét, trên đầu còn đội cái mũ lớn.

Tô Tiểu Chí đang luyện tập sức cánh tay, cậu ta đang làm động tác chống đẩy trên thanh ngang.

Nghe thấy có tiếng hét nhưng cậu ta cũng không quan tâm mà một hơi đẩy hết mười mấy cái, hoàn thành hết nhiệm vụ ngày hôm nay mới bước xuống dưới.

Nhìn thấy hai người anh em xuất thân từ đại viện, cậu ta vừa lau mồ hôi vừa nói: “Sao hai người lại đến thế?”

Một thằng nhóc mặt đen lẻm khoác vai cậu ta: “Tìm cậu đấy, biết ngay cậu đang ở đây mà, cậu nói mùa đông lạnh giá cậu ở đây tập luyện cái gì chứ, chúng ta vẫn là tân binh nên không cần yêu cầu cao thế đâu.”

“Chị tôi nói phải có yêu cầu cao với bản thân mới hoàn thành được yêu cầu thấp.”

“Sao lại là chị của cậu thế.” Người thanh niên cường tráng kế bên cười ha hả nói: “Tô Tiểu Chí, sao cái gì cậu cũng nghe lời chị cậu thế?”

“Tất nhiên rồi, những điều chị tôi nói đều là đạo lý cả.” Tô Tiểu Chí nói với vẻ mặt đầy tự hào kiêu ngạo: “Tôi có thể làm tân binh ưu tú cũng bởi vì chị tôi đây.”

Những người khác đều cạn lời nhìn cậu ta.

Chàng trai mặt đen lẻm nói: “Tô Tiểu Chí, cậu có thể làm tân binh ưu tú là do cậu cố gắng, liên quan gì đến chị cậu chứ, đầu cậu đang nghĩ cái gì thế?”

Tô Tiểu Chí trợn mắt nhìn anh ta một cái và đội cái mũ của mình lên, vừa đi về phía ký túc xá vừa nói: “Chị tôi dạy cho tôi nhiều thứ lắm đấy, tôi cố gắng như thế cũng vì chị dạy cho tôi tốt, chị tôi nói thiên tài chính là chín mươi chín phần trăm mồ hôi và một phần trăm thiên phú, cậu nói người ta thiên tài cũng cố gắng như thế thì con người bình thường như chúng ta sao có thể không cố gắng chứ? Chị tôi còn nói, lúc tập luyện chảy nhiều mồ hôi một chút thì lúc lên chiến trường máu sẽ chảy ít đi, chị tôi còn nói…”

Cậu ta vừa chuẩn bị nói tiếp xuống dưới bèn nhìn thấy hai người anh em của mình đang rất nghiêm túc lắng nghe, cậu ta đột nhiên không muốn nói nữa.

Dựa vào cái gì chứ, đây là chị dạy cho cậu ta mà, dựa vào cái gì phải nói với người khác chứ.

Vì vậy quyết định im lặng đi về ký túc xá.

Ngoài ra hai người thấy cậu ta không nói gì nên nhanh chóng mỗi người một bên quàng lấy cổ cậu ta.

“Tô Tiểu Chí, chị của cậu còn nói cái gì nữa, nói với chúng tôi đi, một lát quay về tôi sẽ nói với cha tôi để ông ấy ngạc nhiên một phen.”

“Đúng, đạo lý của chị cậu nói rất hay đấy, mau nói cho chúng tôi nghe nào.”

“Không nói không nói, hết rồi!” Tô Tiểu Chí kiêu ngạo nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận