Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 53. Tâm sự

Chương 53. Tâm sự


Lúc tối đi ngủ, anh ta còn cố ý cách xa Lưu Mai một chút.

“Đại Chí...” Lưu Mai sáp lại gần. Cô ta cũng không tin chồng mình sau khi ngủ với mình còn có thể không hôn mình.

“Ngủ đi, buổi tối chị cả không thích ồn ào.” Tô Đại Chí rầu rĩ nói, tiếp đó nhắm mắt lại ngủ.

Anh ta phát hiện, kỳ thực mấy ngày nay lúc Lưu Mai không ở trong nhà, anh ta cảm thấy không tệ. Buổi tối chị lúc nào cũng nói với bọn họ chuyện trước kia, nghe xong cảm thấy trong lòng thoải mái. Không giống bây giờ, tất cả mọi người đều ngủ riêng, không ai nói lời nào.

Một bên khác, Tô Du cũng đang cân nhắc một vấn đề.

Cái nhà này quá nhỏ, lỡ đâu lúc vợ chồng Tô Đại Chí muốn làm chuyện, cô đây nghe vẫn phải nghe...

Sáng sớm hôm sau, Tô Du nghe được tiếng hô của Tô Lâm: “Chị dâu, chị cả nói rồi, quần áo của con trai và con gái phải giặt riêng. Quần áo của con trai thối lắm.”

Nhìn phía bên ngoài cửa sổ, trời vẫn còn tối, sao kim còn treo ở trên trời.

Yo, vừa mới sáng sớm đã cần mẫn.

Tô Lâm sớm đã thức dậy, trước kia cô bé không dậy sớm như vậy, dù sao thì ai cũng không muốn dậy làm việc, mặc dù nhất định phải làm thế nhưng làm muộn chút cũng không sao.

Hôm nay thì khác, có người làm cùng, hơn nữa chị cả bảo mình phải xem chừng chị dâu nên cô bé lập tức cảm thấy mình đột nhiên ‘xoay người cho nông nô ca hát’*. Cho nên trời còn chưa sáng đã tràn đầy sức sống dậy nấu cơm, thuận tiện còn lôi Lưu Mai dậy đi làm việc.

*Tên một bài hát ở thời đại bấy giờ

Cho nên khi Tô Du bưng đồ rửa mặt đi tới cửa, Tô Lâm đang thổi lửa nấu cơm, còn Lưu Mai ngồi ở trên băng ghế nhỏ bên cạnh giặt quần áo, động tác có hơi chậm.

“Đợi chút nữa đến giờ ăn sáng mà còn chưa giặt xong thì đừng ăn.” Tô Du giao phó một câu xong thì trực tiếp đi rửa mặt. Đối với Lưu Mai bây giờ, cô không định cho sắc mặt tốt gì cả. Loại người này cho chút sắc mặt là có thể lên trời. Không chèn ép tử tế thì không biết trong nhà này ai làm chủ nhà nữa.

Tô Lâm nhìn Tô Du rời đi, lập tức đắc ý nói, “Nghe thấy chưa, chị cả nói rồi, nếu không giặt xong thì không cho ăn cơm.”

Lưu Mai tức giận đứng lên “Tôi ra ngoài ăn.”

“Chị có bản lĩnh thì ra ngoài ăn mãi đi.” Tô Lâm cũng không sợ. Lưu Mai có tiền đi nữa thì cũng không thể bữa nào cũng ăn ở bên ngoài.

Lưu Mai: “...”

Phòng tắm bên này, thím Điền và chị dâu Lý còn có chị dâu cả Lâm đều đang trò chuyện, nhìn Tô Du đi vào, chị dâu Lý cười tủm tỉm nói: “Tô Du à, chị vừa thấy Lưu Mai nhà các em rồi, sao rồi, trở về rồi hả? Đại Chí đón à?”

Tô Du bất đắc dĩ thở dài: “Chính cô ta nhận thức được sai lầm của bản thân nên trở về. Nhưng em cũng không làm khó cô ta, dù sao thì cũng là người một nhà, biết sai có thể thay đổi, trở về thì trở về thôi. Em ngóng trông cô ta có thể chống đỡ cái nhà này, sau này em cũng không phụ lòng cha mẹ em.”

Nghe nói như thế, thím Điền nói: “Đứa nhỏ này chịu khổ rồi. Thím thấy chính là vì tính tình của cháu quá tốt. Đối đãi với mấy đứa nhỏ không nghe lời này cháy phải ác như hồi đối đã với người nhà lão Lưu vậy.”

Tô Du ngượng ngùng cười nói: “Tính tình này của cháu không làm được như vậy, ngày đó cũng là lo lắng cho Đại Chí bị người ta đánh, bằng không cháu cũng không có lá gan kia. Nói thật cho mọi người biết, cháu bị dọa chết khiếp đó. Nhưng mà nếu ai dám bắt nạt anh em nhà chúng cháu thì cho dù cháu có sợ, cháu cũng sẽ liều mạng.”

Chị dâu cả Lâm là hàng xóm với cô, hiểu rõ nhất chỗ khó xử của Tô Du: “Nhà lão Tô có người chị cả như em, anh em nhà em đều là có phúc có phần.”

Người nhà Tô bên này, Tô Đại Chí và Tô Tiểu Chí đều hắt hơi một cái, mơ mơ màng màng mở mắt. Nhìn giường của Tô Du, rèm đã kéo lên, bọn họ nhanh chóng từ trên giường bò đậy.

Chị thức dậy rồi, bọn họ cũng không thể ngủ nướng.

Khi mà Tô Du vẫn còn đang cười cười nói nói với những người khác trong nhà tắm, thím Lưu đã lẻn đến trước cửa nhà lão Tô.

Mặc kệ cho việc người nhà lão Tô có đang ở đấy hay không, chỉ cần là Tô Du không có ở nhà thì bà ta chẳng phải sợ gì cả.

Thím Lưu ngồi xổm kế bên Lưu Mai, nhỏ giọng nói:

“Mai Tử, cháu làm sao thế, chưa gì đã trở về rồi? Còn giặt quần áo nữa? Cháu ngu rồi hả, người nhà lão Lưu nhiều người như thế không giặt đồ thì cháu giặt đồ làm chi?”

Nhìn mợ hai nhà mình, trong lòng Lưu Mai lập tức nảy sinh cảm giác uất ức.

Dù cho nhà mẹ đẻ mặc kệ cô ta nhưng ít nhất vẫn còn có trưởng bối quan tâm đến cô ta: “Mợ à, số cháu đã khổ rồi. Đến cả bên ngoại còn mặc kệ cháu, hiện giờ cái tên lòng lang dạ sói Tô Đại Chí chuyện gì cũng nghe theo chị anh ta, bắt cháu làm việc. Không giặt quần áo thì không được ăn cơm, dì nói xem anh ta có phải là tên khốn nạn hay không?”

“Quá khốn nạn"
Bạn cần đăng nhập để bình luận