Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 530. Nỗ lực hơn

Chương 530. Nỗ lực hơn


Nghe thấy Lý Bình tán thưởng quân nhân như vậy, trên mặt Lý Quốc Lương hiện lên dáng vẻ tươi cười. Thật không hổ là mình con gái, tính tình này, ý tưởng này, thực sự rất giống với ông ta.

Nếu như là một đứa con trai, thành tựu sau này nhất định còn cao hơn cả ông ta. Nhưng mà bây giờ là xã hội mới, con gái cũng có thể đạt được những thành tựu tốt.

"Nếu có cái gì không biết thì có thể tới quân khu tìm cha. Về phương diện huấn luyện thì có thể nghe thỉnh giáo huấn luyện viên."

Lý Bình nói, "Có phải sẽ quấy rầy cha làm việc hay không, tạo thành ảnh hưởng xấu?"

"Sẽ không, con đây là vì muốn giáo dục cho sinh viên thật tốt, đây là vì công việc."

"Cảm ơn cha." Lý Bình mím môi mỉm cười.

Cha con hai người vào trong nhà, Lý Ái Hồng kéo tay của Lý Quốc Lương, "Cha, sao cha cứ nói chuyện với chị hai thế, một tuần rồi con không thấy được cha, con muốn nghe cha kể về chuyện đánh giặc trước đây, cha, cha kể với con một lúc đi."

Nói xong, cô ta còn cố ý liếc nhìn Lý Bình. Muốn để cái người cướp cha của cô ta bực bội.

Lý Bình nói, "Chẳng phải trước đây Ái Hồng đi cùng với cha sao, sao lại không biết chuyện trước đây cha đánh giặc chứ? Con còn tưởng rằng, chỉ có một mình con là không biết thôi."

Lý Quốc Lương nghe thấy con gái nói như vậy, trong lòng liền nghĩ tới chuyện năm đó phải chia cách rất nhiều năm.

"Lúc ấy chiến tranh, bề bộn nhiều việc. Chúng ta cũng rất ít quản đám Ái Hồng. Bình Bình, hay là con và Ái Hồng cùng nhau nghe?"

"Cha, không cần đâu. Thật ra con đã hỏi các chú khác rồi. Con biết cha có rất nhiều chuyện xưa. Cha, cha cứ kể với Ái Hồng đi, con vào phòng làm bài tập đây." Lý Bình nói xong, khẽ mỉm cười đi vào trong phòng, trên mặt không có chút không vui nào.

Lý Quốc Lương nghĩ con gái thực sự hiểu chuyện, lại nhìn con gái thứ hai ở bên cạnh, nhịn không được cau mày nói, "Nhìn chị cả con hiểu chuyện như thế. Mỗi ngày con nghe chuyện này thì có ích lợi gì, còn không bằng học tập cho giỏi."

"Cha, con cũng chỉ muốn nói chuyện với cha thôi, sao cha cứ nói chuyện với chị hai thôi vậy." Lý Ái Hồng mất hứng nói.

"Chúng ta nói chuyện quan trọng. Con đấy, thực sự phải học tập chị hai con đi!"

Lý Bình ngồi trong phòng lật sách, nghe thấy âm thanh bên ngoài, cô đã không còn cảm thấy khó chịu giống như trước đây. Giống như chị Tô Du đã nói, biết làm nũng cũng vô ích. Muốn xem sau này ai sẽ đi xa hơn. Dựa vào sự bố thí yêu thương của người khác, còn không bằng tự mình ưu tú, sẽ nhận được càng nhiều sự quan tâm hơn.

Thứ hai đến trường, Lý Bình phải đi tìm Tô Du để thương lượng cách làm của mình. Tuy rằng bây giờ Tô Du không còn là Chủ tịch của Hội sinh viên nữa, thế nhưng cô ấy vẫn rất thích nghe ý kiến của Tô Du.

Tô Du nghe nói Lý Bình chuẩn bị làm huấn luyện toàn trường, cảm thấy đây là một hoạt động lớn.

Trên thực tế, trong lòng Tô Du cũng có một kế hoạch như thế, khởi xướng toàn trường vận động bên trong trường học, thay đổi tinh thần của sinh viên.

Cho nên lúc nghe thấy cách làm của Lý Bình, cô liền muốn cùng nhau hợp tác với Lý Bình.

"Không bằng hợp tác với Đoàn ủy, làm thể thao vận động. Không chiếm dựng bao nhiêu thời gian, cũng để các sinh viên duy trì thói quen tốt là tập luyện thể dục mỗi sáng. Chúng ta có thể dùng Trạm phát thanh ở trường học để làm."

Lý Bình nghe thấy Tô Du nói, ánh mắt sáng lên, "Chị Tô Du, chị cũng có kế hoạch này à?"

"Có một kế hoạch đại khái rồi, nhưng mà đây là kế hoạch đầu tiên kể từ lúc em làm Chủ tịch Hội sinh viên, chị kiến nghị lúc đó em sẽ làm việc chính, còn Đoàn ủy bọn chị chỉ phụ thôi." Bây giờ Tô Du đối với những công việc thế này đã không còn tích cực nữa rồi, dù sao hiện tại mục tiêu cũng gần đạt được, chuyện quan trọng nhất bây giờ là phải tốt nghiệp trước thời hạn, phải bận rộn bài vở.

Lý Bình cũng không biết ý nghĩ của Tô Du, vẻ mặt cảm động, "Chị Tô Du, kế hoạch của chị, đương nhiên là chị có vai trò lớn nhất rồi, em giúp đỡ chị cũng được."

"Nói cứ như không thân với chị vậy. Chị cũng không phải là bởi vì em, chị thật sự bận, phải bận rộn học tập. Em cho rằng ai cũng có một cái đầu thông minh như em sao?" Tô Du ấn vào đầu của cô ấy.

Lý Bình như đứa trẻ ngượng ngùng cười cười, "Chị Tô Du, đầu óc của chị cũng thông minh, thi cuối kì chị còn đứng thứ tám toàn khối đấy."

Tô Du cười lắc đầu, "Kém xa lắm."

Tuy rằng đã đạt được mục tiêu của mình, thế nhưng nếu cô muốn tốt nghiệp sớm thì sau này càng phải bỏ ra nhiều sức lực hơn. Cô quyết định phải vượt qua những người cùng tuổi thì phải bỏ ra càng nhiều nỗ lực hơn người ta.

Không nói cái khác, sau này lúc Lý Bình ở trong độ tuổi của cô, nhất định sẽ có tiền đồ hơn so với cô bây giờ. Đây là lợi ích của tuổi trẻ.

Không sửa đổi được tuổi tác, cũng chỉ có thể nỗ lực hơn người khác thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận