Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 531. Tự học

Chương 531. Tự học


Dưới sự khuyên bảo của Tô Du, Lý Bình tiếp nhận ‘ý tốt’ của Tô Du, đảm nhận việc tập thể dục theo nhạc.

Bởi vì trong trường học vẫn chưa có ai biết, cho nên cô ấy chỉ có thể đi tìm bộ đội bên kia tới hỗ trợ, xem thử có thể thiết kế ra một động tác đơn giản cho người bình thường luyện tập được không.

Lúc Lý Bình đi làm chuyện này, Tô Du lại đem chuyện báo cáo cho bí thư Dương bên này."Tôi nghĩ Đoàn ủy chúng ta nếu đã quản lý Đoàn thanh niên cộng sản rộng lớn rồi, thực ra cũng chính là quản lý thanh niên, quản lý lực lượng phát triển tương lai của tổ quốc, chúng ta sẽ phải gánh vác nhiệm vụ trưởng thành khỏe mạnh cho những thanh niên này. Cơ thể thanh thiếu niên cường tráng phù hợp với nhiệm vụ công việc của chúng ta."

Bí thư Dương vừa nghe Tô Du lại đưa một chuyện lớn tới cho Đoàn ủy bên này, mặt mày vui vẻ rạng rỡ.

Đoàn ủy là làm gì, quả thực chính là quản lý Đoàn thanh niên cộng sản.

Đoàn viên Đoàn thanh niên cộng sản khỏe mạnh chứng tỏ đồng chí Đảng viên tương lai cũng khỏe mạnh. Hoạt động này rất hăng hái tiền về phía trước.

Có được sự khẳng định của bí thư Dương bên này, Tô Du liền đem chuyện này mà toàn quyền giao cho Chủ tịch Hội sinh viên Lý Bình làm. Dù sao đến lúc đó Lý Bình làm, cô ở Đoàn ủy bên này cũng có công lao.

Sau khi giao phó xong chuyện này, cô lập tức toàn tâm toàn ý tập trung vào việc học của bản thân.

Cô chuẩn bị hoàn thành lịch học của học kỳ này trước thời hạn, sau đó sẽ tiếp tục học chương trình của năm hai đại học. Chờ tới lúc cô đã học được một thành thích nhất định rồi, cô sẽ nói ra vấn đề thi trước với các giáo sư.

Muốn tự học được chương trình đại học cũng là một chuyện không dễ dàng.

Tô Du vui mừng vì trước đó bản thân đã lựa chọn ngành Trung Văn, rất nhiều chỗ cần phải học thuộc lòng và phải lý giải được, chỉ cần đủ siêng năng chịu khó là được rồi.

Vì để cho bản thân thuận lợi học hành hơn, ngoại trừ lúc đi học chăm chú nghe giảng ra, ngoài giờ học Tô Du dành phần lớn thời gian để gặp các giáo sư môn học. Tìm mọi cách để hiểu được các vấn đề mà lúc tự học cô không hiểu.

Mấy vị giáo sư rất nhanh đã phát hiện ra Tô Du có gì đó không bình thường.

Lo lắng Tô Du bên này ham nhiều nhai không nổi, đến lúc đó lại trở thành kẻ vô tích sự trên vấn đề học tập, đám người giáo sư Lý bèn đề cử một vị giáo sư nữ là giáo sư Triệu tới làm công tác tư tưởng cho Tô Du.

Buổi chiều tan học, giáo sư Triệu bèn gọi Tô Du vào phòng làm việc của mình gặp mặt nói chuyện phiếm.

"Học trò Tô Du, gần đây tiến độ học tập của em quá nhanh, có chênh lệch rất lớn với những sinh viên trong lớp. Cô và mấy vị giáo sư khác đang rất lo lắng có phải nền tảng kiến thức của em quá vững chắc rồi không. Cô nhớ là trước đây cô đã nói với em rồi, học tập nhất định phải bước từng bước một, nhớ kỹ không được nóng nảy. Không biết em có nghe lọt tai hay không?"

Tô Du không nghĩ tới các giáo sư lại phát hiện ra ý nghĩ của cô nhanh như vậy, cô còn chuẩn bị đợi tới lúc mình học được thành quả rồi, sau khi khiến các giáo sư tin tưởng cô có năng lực, cô sẽ nói chuyện này với các giáo sư.

Bây giờ nghe giáo sư Triệu nhắc tới chuyện này, trên mặt cô lộ ra nụ cười ngượng ngùng, trong lòng cô suy nghĩ, cũng không thể nói là cô không muốn học nhiều kiến thức, mà cô chỉ muốn một tấm bằng tốt nghiệp thôi được.

Nếu cô thật sự dám nói như thế, các giáo sư tuyệt đối sẽ đem cô liệt vào loại gỗ mục không thể điêu khắc.

Tô Du dùng mấy giây để đè nén cảm xúc của mình.

"Cô Triệu, thực ra em vội vàng như vậy là bởi vì năm mới em phải đi một chuyến tới nông thôn." Trên mặt cô lộ ra biểu cảm phiền muộn, "Cô, cô không nhìn thấy, cuộc sống của những người dân kia không tốt. Năm mới, ngay cả một bữa ăn no cũng không có. Lúc đó trái tim em cảm thấy rất khó chịu, em tự hỏi mình, học tập là vì cái gì, không phải là vì sau này để có tương lai, tinh trung báo quốc, vi dân chúng mưu cầu lợi lộc hay sao. Nhưng em phải chờ rất lâu nữa mới có được tấm bằng tốt nghiệp. Cho nên em nghĩ, tốt nghiệp sớm một chút, là có thể sớm ngày vì dân chúng mà làm việc."

Giáo sư Triệu nghe thấy những lời này của Tô Du, trong lòng cũng rất khó chịu.

Là một giáo sư già đã từng trải qua những năm tháng khói lửa chiến tranh, trong lòng bà ta cũng có ý tưởng báo quốc.

Bằng không trước đây cũng sẽ không từ nước ngoài trở về trợ giúp xây dựng quốc gia.

"Thì ra chuyện là như thế. Nhưng mà học trò Tô Du, sau này em còn có cơ hội phát triển sự báo đáp của em, bây giờ em nên học tập cho thật tốt, sau này mới có thể vận dụng vào cuộc sống."

"Cô giáo, em không đợi nổi nữa. Tuổi tác của em đều lớn hơn người khác, hơn nhiều như vậy. . . Em nhất định phải làm xong chuyện này sớm hơn các bạn học khác. Em không đợi nổi nữa. Cho nên em thà rằng bản thân bỏ ra nhiều cực khổ hơn, học tập cho giỏi, tranh thủ sớm ngày học thành tài, sớm ngày tiếp nhận cương vị công tác, làm đầy tớ của nhân dân. Em muốn dùng năng lực của mình để dân chúng có cuộc sống tốt, để cho bọn họ được ăn cơm no, mặc áo ấm. Để hoàn thành niềm tin này, mặc kệ khổ mệt nhiều thế nào, em cũng có thể kiên trì. Cô giáo, xin mọi người tin tưởng em, em nhất định sẽ nỗ lực học tập các kiến thức của khoa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận