Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 539. Oai phong

Chương 539. Oai phong


Lần này những bí thư công xã đang định làm ầm ĩ khác đều im lặng.

Bọn họ coi như đã biết được, bí thư Lâm không thể che chở cho họ.

Mặc dù huyện trưởng Tống sẽ không xử phạt hết tất cả mọi người ngay lập tức, nhưng ai biết được nếu cứ tiếp tục làm lớn chuyện thì người bị xử phạt có phải là mình hay không. Ai cũng không muốn làm bia đỡ đạn.

"Cuối cùng cũng chịu yên rồi.”

Trong văn phòng huyện, Tống Đông Chinh thở phào nhẹ nhõm.

La Vệ rót cho anh ly trà: “Lãnh đạo, anh nghỉ ngơi cho tốt đi, thời gian này anh vất vả rồi."

“Đúng thật nên nghỉ ngơi.” Tống Đông Chinh vừa uống trà vừa nói: “Nếu không phải vì nghỉ mấy ngày tôi cũng không cần gấp gáp như vậy.”

Anh đã hai tháng không gặp đồng chí Tiểu Tô. Nhưng nếu không giải quyết cho xong chuyện trong huyện anh lại không yên tâm đi. Bây giờ xem như có thể trở về thành phố báo cáo công việc rồi.

“Tiểu La à, mấy ngày nữa tôi phải quay về hai ba ngày. Trước mồng một tháng năm sẽ trở lại. Chuyện ở huyện cậu trông coi giúp nhé, có gì cứ gọi điện đến thành phố. Số điện thoại tôi cho cậu cậu nhớ cả chưa?”

“Đã nhớ.” La Vệ nói.

Ở đại học Giang Đông, Tô Du đã hoàn thành chương trình học của học kỳ mới. Sau đó cô nói với các giáo sư rằng mình muốn tham gia kỳ thi trước hạn.

Chuyện này trước kia các giáo sư đều đã đồng ý. Hơn nữa bọn họ còn rất lấy làm kinh ngạc với tốc độ hoàn thành chương trình học của học kỳ tiếp theo của Tô Du.

Cô sinh viên này thật sự đã chứng minh bản thân có thể chịu cực khổ đến nhường nào. Biểu hiện thường ngày ở trên lớp thì không phải bàn đến, sau khi tan học hoàn toàn không hề nhàn rỗi, gần như lúc nào gặp giáo sư cũng đều nhờ họ giải đáp những vấn đề mà cô đã chuẩn bị sẵn từ trước.

Cũng chính vì những điều này mà các giáo sư biết được cô đã học được biết bao nhiêu thứ cho riêng mình. Nếu như không dày công nỗ lực học tập thì cũng không thể tổng kết được nhiều đề mục như vậy.

Các giáo sư đều đưa ra đề thi của mình để kiểm tra thành tích của Tô Du.

Chủ nhật ai nấy đều nghỉ ở nhà, Tô Du thì đang ở trên lớp làm bài thi.

Thi từ sáng mãi đến tận chiều.

Sau khi thi xong, cô thong thả rời khỏi trường. Cô rất tự tin vào kỳ thi lần này, vì muốn được các giáo sư ủng hộ hết lòng, chương trình của học kỳ này cô thật sự đã bỏ ra rất nhiều công sức. Chỉ cần lần này thi tốt, tin rằng các giáo sư sẽ cho cô tốt nghiệp trước thời hạn.

Cô đang định đạp xe về thì thấy bên cạnh xe mình có thêm một chiếc xe đạp khác.

Trên chiếc xe đạp đó còn buộc một sợi dây đỏ.

Tô Du bỗng nhướng mày. Dường như cô đã từng gặp qua một người làm như vậy.

Cô vờ như không nhìn thấy, bước tới đẩy xe của mình ra chuẩn bị rời đi.

Quả nhiên, còn chưa kịp lên xe, một người từ phía sau bồn hoa ở bên cạnh chạy ra giữ lấy đầu xe của cô không chịu buông. Vẻ mặt còn có chút tủi thân. “Mới bao lâu không gặp nhau đã nhận không ra xe của anh rồi sao?”

Tô Du bĩu môi cười: “Nhận ra đấy chứ, chỉ là chỉ nhìn thấy xe, không thấy người, tưởng đâu chủ nhân của chiếc xe không muốn gặp em nên không làm chướng mắt người đó nữa.”

“Muốn mà muốn mà, ai nói anh không muốn, nếu không muốn gặp em thì sao lại háo hức vội vàng chạy về đây?” Tống Đông Chinh đút hai tay vào túi quần: “Anh đến nhà tìm em, Đại Chí bảo em đến trường thi rồi nên anh chạy đến đây. Anh đợi ngoài trường nửa ngày trời rồi đấy.”

Tô Du cong môi: “Vậy nó có nói với anh rằng hôm nay một mình em vô cùng đáng thương đi thi là vì muốn tốt nghiệp sớm không? Nếu không thì em cần gì phải đi thi trong khi người khác đang nghỉ ngơi cơ chứ?”

Nghe Tô Du nói vậy, Tống Đông Chinh mở to mắt, vẻ mặt vui mừng xúc động.

"Anh, em…em thi thế nào?"

"Không biết nữa, tóm lại tâm trạng em không tốt. Thi mệt như vậy, ra ngoài lại còn bị hằn hộc."

Tống Đông Chinh bỗng hốt hoảng, vội vàng nói: “Ai dám hằn hộc, anh sẽ cho kẻ đó biết mặt! Đồng chí Tiểu Tô vất vả rồi, đói chưa, anh đưa em đi ăn cơm nhé. Em nhìn xem em gầy đi rồi, chắc chắn rất vất vả.”

Tô Du bĩu môi nói: “Biết là tốt.” Muốn cô dỗ dành hả, không có cửa đâu!

Cả hai vội đạp xe đi ăn cơm.

Trong lúc ăn, Tống Đông Chinh kể cho Tô Du nghe chuyện của mình ở huyện.

“Lần tới khi nào em đến chổ bọn anh chơi. Lần tới em đến không cần phải mời người khác ăn cơm nữa.” Lời này của Tống Đông Chinh có chút khí thế.

Tô Du cười nói: "Huyện trưởng Tống oai phong quá, làm rất tốt."

Tống Đông Chinh ho khan một tiếng: “Thật ra cũng tàm tạm thôi." Sau đó lại giương mắt nhìn Tô Du: “Cuối cùng em thi thế nào, thật sự có thể tốt nghiệp trước hạn sao, liệu có cực không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận