Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 540. Mơ

Chương 540. Mơ


Tô Du nhìn anh khẽ thở dài: “Cực thì sao chứ, chuyện em hứa với anh em đương nhiên sẽ làm được.”

Tống Đông Chinh nói: “Anh thấy không cần phải gấp đâu, em cứ từ từ học, anh, anh chờ được.” Bốn năm thôi mà, cứ từ từ thôi. Bây giờ cũng sắp được một năm rồi, thời gian sẽ qua rất nhanh.

Tô Du thẳng thắn nói: "Ồ, vậy em sẽ chậm rãi mà học, dù gì thì cũng cực thật."

Tống Đông Chinh: "..." Bỗng nhiên cảm thấy thật khó chịu.

Thấy dáng vẻ câm nghẹn của Tống Đông Chinh, Tô Du cười nói: “Được rồi, đừng có nói một đằng nghĩ một nẻo nữa. Thi cũng được, nếu không có gì ngoài ý muốn thì em có thể tốt nghiệp trước hạn hai năm. Trễ nhất, chắc là năm sau.”

Càng về sau những thứ cần phải học càng ít hơn.

Trái tim Tống Đông Chinh chợt như nở hoa, năm sau, năm sau ... khụ khụ, không được nghĩ nữa! Năm sau còn chưa đến cơ mà.

Thình lình chân ở dưới bàn bị đá một phát.

Tô Du khó hiểu nhìn anh: "Anh nghĩ gì thế, làm người ta nổi cả da gà."

Tống Đông Chinh đỏ mặt cúi đầu ăn cơm.

Nghĩ gì à, đương nhiên là nghĩ chuyện sang năm kết hôn rồi.

Chủ nhật Tô Du sẽ ở nhà, thế nên buổi tối cũng không cần phải gấp gáp quay về ký túc xá. Hơn nữa Tống Đông Chinh hiếm khi về một lần, ngày mai cô còn phải lên lớp không thể hẹn hò được nên nhân buổi tối này hẹn họ luôn.

Ăn cơm xong, Tống Đông Chinh cùng cô về nhà họ Tô trước, sau đó sẽ để xe đạp ở trong nhà.

Tô Du vừa đạp xe vừa nói: “Có phải anh rãnh rỗi quá không có gì làm đúng không, vốn đã trễ rồi mà còn quay về cất xe đạp?”

Tống Đông Chinh nói: “Hai người đạp hai chiếc xe, xa cách quá.”

Anh còn muốn lúc về ôm ấp kia mà, đạp xe cách xa như vậy thì làm sao có cơ hội?

Tô Du cười nhạt liếc nhìn anh, thấy anh chột dạ nắm chặt tay cầm.

Lúc về đến nhà họ Tô, mọi người đều đã ăn cơm xong xuôi, mẹ Lưu ôm đứa bé đi đi lại lại ở trước cửa, còn dỗ dành cục cưng bảo bối.

"Cháu đúng là cháu ngoan của bà. Biết ăn biết ngủ, lại còn rất đáng yêu, cô cả cháu nhìn thấy là vui, còn bà thì kiếm được tiền.”

Đứa bé mới hơn hai tháng tuổi ngáp ngắn ngáp dài, hoàn toàn không biết bà đang nói cái gì.

Đang dỗ đứa bé thì chợt thấy Tô Du và Tống Đông Chinh đạp xe trở về, bà Lưu vui vẻ chào đón: "Chị chồng sui gia, về rồi đấy à. Đã ăn tối chưa? Ôi chao coi bác kìa, huyện trưởng Tổng ở đây, chắc chắn là đã ăn rồi. Làm sao mà để cháu đói cho được.”

Tô Du không chịu nổi mấy lời nhàm chán của mẹ Lưu, cô xuống xe, đẩy xe qua đặt ở một bên, vừa đi vào trong vừa nói: “Ăn rồi, cháu về nhà cất đồ.”

Tống Đông Chinh cười nói: "Cứ gọi cháu là Tiểu Tống, đừng khách sáo."

“Vậy sao được, làm sao gọi huyện trưởng là Tiểu Tống được.” Mẹ Lưu kiên định nói. Bà đây cố ý gọi huyện trưởng Tống để cho người khác biết được họ hàng nhà bà ta là huyện trưởng mà.

Tống Đông Chinh cũng không nói về chủ đề này nữa, anh nhìn đứa bé trong lòng của bà ta, cười nói: “Đây là con của Đại Chí nhà mình sao?” Hôm nay khi đến đây, anh chỉ sốt ruột tìm đồng chí Tiểu Tô, không chú ý đến đứa bé.

Mẹ Lưu thấy anh có hứng thú với đứa bé, hào hứng ôm đứa bé đưa qua cho anh nhìn: “Còn phải nói, rất giống cô cả của nó, vừa nhìn đã biết sau này chắc chắn có tiền đồ.”

Con của Đại Chí trông giống đồng chí Tiểu Tô?

Tống Đông Chinh ngờ vực nhìn qua, sau đó nhướng mày, giống cái gì cơ chứ, rõ ràng mặt mũi giống với Tô Đại Chí cơ mà.

“Có phải rất giống không?” Mẹ Lưu hớn hở cười nói.

Tống Đông Chinh bĩu môi: “Nhìn kỹ thì có hơi giống."

"Mọi người ai cũng bảo giống."

Tống Đông Chinh nhìn khuôn mặt của đứa bé, tưởng tượng sau này anh và đồng chí Tiểu Tô cũng sẽ có một đứa con, trông vừa giống anh lại vừa giống đồng chí Tiểu Tô, trái tim anh bắt đầu run lên. Mặt cũng bắt đầu nóng ran.

Một đứa bé, giống anh và cô ...

“Xong rồi, đi thôi."

Tô Du cất đồ xong, chải lại tóc, từ trong nhà bước ra cô liền bắt gặp bộ dạng ngây ngốc của Tống Đông Chinh.

Tống Đông Chinh nghe thấy cũng tỉnh táo lại, anh sờ gương mặt đứa bé: “Được, đi đây.”

Đợi Tô Du ngồi lên xe cùng Tống Đông Chinh đi rồi, mẹ Lưu xúc động ôm đứa bé nói: “Sau này nếu cháu cũng có tiền đồ như cô cả của cháu vậy thì lúc ngủ bà cũng cảm thấy vui.”

Tống Đông Chinh chất chứa trong lòng một giấc mộng đẹp, khi hẹn hò với Tô Du, anh liên tục mỉm cười.

Lúc này trời đã tối, hai người dừng xe ở lối vào công viên, sau đó ở bên trong công viên đi dạo.

Khi hai người đi cạnh nhau, Tống Đông Chinh không nhịn được cầm tay Tô Du, sau đó nắm thật chặt. Tô Du cũng không từ chối, cô cũng nắm lấy bàn tay anh.

“Mồng một tháng năm đến chỗ anh chơi đi.” Tống Đông Chinh nói.

Tô Du nói: "Có gì đâu mà chơi? Em còn phải ôn bài nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận