Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 544. Thanh thế lớn

Chương 544. Thanh thế lớn


Ông ta bắt đầu kiểm điểm lại sự quan tâm mà trước kia mình dành cho bọn trẻ. Đột nhiên phát hiện, bản thân ông là một người cha nhưng đúng thật đã lơ là trong việc dạy dỗ con trẻ.

Không cần biết ông kỷ cương như thế nào, tiết kiệm như thế nào, cũng sẽ không thay đổi được sự thật rằng môi trường trưởng thành của bọn trẻ tốt hơn nhiều so với người dân.

Lại nghĩ về bọn nhóc ở trong trụ sở suốt ngày sinh sự gây rối.

Lý Quốc Lương cảm thấy nếu sau này thật sự cho chúng nó nối nghiệp, quả là không thể trông cậy vào được.

"Định đi đâu?"

"Huyện Kim Hà, ở đó đang khai hoang, là lúc cần người. Hơn nữa khai hoang cũng không cần có kỹ thuật gì, không phải lo sẽ cản trở công việc trồng trọt của đồng chí nông dân.”

Lý Quốc Lương nhạy bén nói: “Sao con biết huyện Kim Hà đang khai hoang.”

Lý Bình cười nói: "Cha, cha quên rồi à, con là chủ tịch hội sinh viên mà. Sinh viên nhiều như vậy, con nghe ngóng tin tức rất dễ dàng. Hơn nữa còn có bạn học có người thân làm cán bộ ở đó, đến lúc đó con đi làm tình nguyện viên… tình nguyện viên chính là tự nguyện vì nhân dân phục vụ. Cha, cha yên tâm, con sẽ không lấy danh hiệu của cha ra ngoài làm việc đâu. Hiện giờ ở trường không có ai biết gia đình của con hết. Khi chúng con đến đó, sẽ ở trong đội sản xuất, không tiếp xúc với cán bộ ở đó đâu.”

Nghe Lý Bình nói vậy, trong lòng Lý Quốc Lương lại cảm thấy có chút áy náy và hổ thẹn. Trực giác ban nãy của ông quả thật là bởi vì lo lắng con gái ở bên ngoài giấu diếm ông chuyện gì đó.

"Ý này của con rất hay, bọn Ái Đảng chắc chắn sẽ đi, còn về những người khác…ngày mai cha sẽ trưng cầu ý kiến của họ.

Sáng sớm hôm sau, Lý Quốc Lương tập hợp một số cán bộ quân khu mở cuộc họp.

Phòng họp không quá chú trọng, tìm cơ hội thảo luận vấn đề giáo dục con cái

Sau khi cuộc họp kết thúc, các cán bộ lần lượt về nhà kéo con trai con gái họ ra, sau đó mọi người hợp vốn bao một chiếc xe tải quân dụng, mang chăn bông và cơm hộp của họ đưa lên xe, háo hức cùng Lý Bình đến huyện Kim Hà. Bởi vì không muốn tiếp xúc với bên chính phủ cho nên cũng chẳng thông báo với bên dưới chính phủ một tiếng. Dẫu sao trông Lý Bình cũng rất đáng tin. Nếu không được thì cả xe kéo nhau về.

Trên xe tải, những người lính ngu dốt đang cười nói ồn ào, còn có những người khác hát những bài hát quân đội để bày tỏ sự phấn khích của họ.

Từ lâu họ đã cảm thấy buồn chán trong khu nhà quanh năm. Giờ ra chơi với nhau mà trong lòng rạo rực.

Là đội trưởng, Lý Bình nhìn những người này cười cười, hơi cong môi: “Lý Ái Đảng!"

Lý Ái Đảng đang đùa giỡn với những người khác nghe thấy tiếng động liền chạy tới: “Chị ơi, có chuyện gì vậy?"

"Lần này ra ngoài chúng ta sẽ mang theo nhiệm vụ. Chúng ta là một đại đội, chị là đội trưởng, em là đội phó. Bây giờ em lập tức chia tổ theo độ tuổi và giới tính. Chia đều thành ba tổ, sau đó chúng ta bắt đầu làm việc, ba tổ sẽ tiến hành thi đua, tổ nào thua các em xem xử phân như thế nào. Ngoài ra cần chọn tổ trưởng cho mỗi tổ. Chỉ vậy thôi."

“Tuân lệnh.” Lý Ái Đảng lập tức hào hứng đi phân tổ.

Cậu ta thích làm lãnh đạo, còn cái từ phó đội trưởng thì… thôi vậy, dù sao cũng là chị cả của cậu ta, nhường một chút cũng không có gì. Ai bảo lần huấn luyện trước cậu ta thua chị mình chứ.

...

Ở nơi khác, Tô Du đã ngồi vào tuyến xe sớm đến huyện Kim Hà.

Cô hiểu rõ bản lĩnh của Lý Bình, nếu như việc không thành buổi sáng Lý Bình chắc chắn sẽ đến tìm cô. Nhưng cô ấy không đến, như vậy chứng tỏ công việc đã được sắp xếp ổn thỏa rồi.

Việc cô phải làm bây giờ là đến bên này thông báo cho Tống Đông Chinh một tiếng. Xem xem phải sắp xếp cả một xe con cháu quân nhân thế nào đây.

Vừa xuống xe, Tống Đông Chinh đã hớn hở đến giúp cô xách hành lý.

Lần này La Vệ khá nhanh nhẹn, Tống Đông Chinh còn chưa kịp làm gì thì hành lý đã bị La Vệ giành lấy từ trong tay Tô Du.

Tống Đông Chinh trợn mắt nhìn anh ta, lần sau anh chắc chắn sẽ không dẫn theo Tiểu La ra ngoài.

Nhanh nhẹn lúc bình thường là được rồi, lúc này nhanh nhẹn làm cái gì kia chứ. Làm cho anh chẳng có cơ hội diễn vai nam chính.

Tô Du mím môi cười: “Được rồi, anh sắp phải bận rộn rồi đấy. Em mang đến cho anh một phiền phức lớn đây."

Tống Đông Chinh nhướng mày: “Em yên tâm, phiền phức gì anh cũng chống đỡ được.”

"Hôm nay chắc sẽ có con em quân nhân của trụ sở quân khu huyện đến đây giúp các anh khai hoang, anh xem thử coi đến lúc đó sắp xếp chỗ ở thế nào, ăn uống ra sao.”

Tống Đông Chinh còn chưa kịp phản ứng, La Vệ đã lên tiếng: “Con em quân nhân của trụ sở quân khu huyện?”

Mẹ ơi, huyện trưởng Tống này có thanh thế lớn thật đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận